Monday, September 5, 2011

ANH ĐÃ SỐNG THAY ĐỒNG ĐỘI

HS: Vào năm 1988, quân Trung Cộng bất ngờ nổ súng tấn chiếm bãi đá ngầm Gạc Ma thuộc quần đảo Hoàng Sa. 64 bộ đội VN đã chết dưới làn mưa đạn phòng không và đại bác của quân giặc. Nhưng có 8 người vẫn còn sống sót và hoàn toàn bị chế độ quên lãng. Chúng tôi xin gửi đến quý thính giả bài viết dưới đây của nhà báo Hồ Trung Tú, qua sự trình bày của Như Giang.

Khi đoạn phim về cuộc tấn công đánh chiếm đảo Gạc Ma năm 1988 do phía Trung Quốc thực hiện lan truyền trên mạng, tôi đã vào xem và không thể tin vào mắt mình.

Quân ta dầm mình trong nước đến thắt lưng, tay nắm tay nhau giữ đảo, trong khi lính Trung Quốc đứng trên tàu chiến, dùng súng phòng không bắn thẳng vào nhóm người tay không đứng trong nước ấy!
Tôi nghẹt thở khi hình dung mình là người đứng dưới làn đạn tạo nên những cột nước cao hàng chục mét ấy! Mình có la hét không? La hét vì sợ hãi chờ một viên đạn 12 ly 7 xé toác thân mình hay sẽ la vì không tin được sự tráo trở khi đã cam đoan không ai nổ súng trước?
Chính vì thế, khi nghe biết là có một người còn sống ở ngay thành phố Đà Nẵng của mình, tôi đã đi tìm anh ta và được nghe thêm những chuyện còn nghẹt thở hơn nữa.
Anh Dương Văn Dũng không nằm trong tầm ngắm của súng 12 ly 7 nhưng lại nằm trong tầm ngắm của đại bác 105 ly. Anh là lính công binh, có nhiệm vụ xây đảo chìm Gạc Ma thành đảo nổi, nên lúc nổ súng anh đứng ở mũi tàu 604 nhìn xuống đồng đội mình dưới làn đạn bất nhân, bất nghĩa. Khi những người lính hải quân giữ đảo bằng tay không đứng ngâm mình trong nước ấy không còn một ai nữa thì đại bác bắt đầu bắn vào tàu.
Là tàu công binh chở vật liệu xây dựng nên chiếc tàu đành chịu đựng đến khi chìm hẳn. Anh Dũng vừa từ mũi tàu chạy vào hầm cần cẩu thì mũi tàu trúng một quả đạn pháo. Anh không hiểu tại sao mình lại sống sót trong khi chiếc tàu vỡ toác và chìm như một con voi ngã xuống. Anh nổi lên giữa những vật nổi như gỗ cốp pha, thùng phuy, can nhựa nhưng không dám ôm vào bất cứ thứ gì. Bám hờ vào một cây gỗ, anh bơi nhẹ ra thật xa mới dám nhô đầu lên cao để thở. Và âm thanh đầu tiên anh nghe thấy là tiếng la hét vui mừng của quân chiếm đảo.
Lềnh bềnh trên mặt nước đến chiều thì một chiếc xuồng chạy đến cùng với nòng súng gí vào đầu và tiếng quát gì đó mà chỉ có trời mới biết. Anh giơ tay và chúng lôi anh lên tàu. Trên đó đã có 8 đồng đội sống sót và chúng trói tất cả lại thành một xâu, chỉ cho nước uống và bánh quy ăn suốt 3 ngày tàu chạy về Hải Nam.
Trương Văn Hiền, quê Nghệ An, bị thương ở ngực và một người nữa bị thương ở vai và chân nhưng không hề được băng bó. Đến HảiNam thì vết thương bốc mùi hôi không chịu nổi. May là tất cả đều còn sống để rồi đến 4 năm sau đó mới được trao trả, về với gia đình, nhìn hình mình trên bàn thờ mà vẫn không tin là mình còn sống.
Vâng, chúng ta thường phong "anh hùng" cho những người đã diệt được nhiều quân thù. Nhưng trong trường hợp này, cả 9 người đó, chỉ riêng việc tồn tại được thôi cũng đã xứng đáng với danh hiệu "anh hùng" rồi. Sự hiện diện, sự có mặt của họ đến ngày hôm nay không chỉ là minh chứng cho sự vô nhân bất tín nhất mà còn là việc phải sống thay cho 64 đồng đội đã hy sinh mất xác ở lòng biển Trường Sa. Thế nhưng, vì nhiều lý do, các anh đang bị người ta muốn được quên đi, không được nhắc tới.
Cuối năm 1992, sau khi được trao trả, Dương Văn Dũng lấy vợ và năm sau có đứa con trai đầu lòng, rồi có thêm hai cô con gái kế tiếp. Bằng nghề phụ hồ rồi lên thợ chính, cùng với người vợ "sớm chợ mai, chiều chợ hôm", anh nuôi con bằng sức lao động của mình như bao nhiêu người khác. Không ai biết anh đã vì một cồn cát chìm dưới mặt nước của tổ quốc mà sẵn sàng hy sinh.
Thế nhưng sự bình an không dành cho người lính sống sót từ cõi chết này. Căn nhà ở Hòa Cường (thuộc quận trung tâm thành phố Đà Nẵng) bị giải tỏa, anh lùi về quê vợ ở Hòa Xuân. Nhưng rồi người ta làm cầu qua Hòa Xuân để xây khu đô thị, anh lại bị giải tỏa một lần nữa để vào khu dân cư mới với 100 thước vuông. Được đền bù 390 triệu đồng, anh trả tiền mua lô đất mới với giá khá rẻ là 70 triệu đồng. Số tiền còn lại anh trút hết vào việc xây nhà. Vì nghĩ một lần đã xây thì xây cho đáng, hơn nữa cũng muốn để lại cho đứa con trai sau này, nên anh xây hết diện tích. Nhà mới chưa xong nhưng nhà cũ phải đập đi để bòn từng viên gạch, từng khung cửa để xây căn nhà mới. Vừa mới xong phần khung thì giá cả biến động, nguyên vật liệu lên giá gấp đôi khiến anh hết tiền. Ngôi nhà chơ vơ dưới mưa nắng, không biết đến bao giờ mới xong, trong khi căn nhà cũ bị đập phá dở dang, phải căng tấm bạt để ở tạm.
Rồi đứa con trai bất ngờ bị tử nạn giao thông khoảng hơn một tháng nay. Lúc chúng tôi đến gặp, anh còn lộ rõ vẻ thất thần, gần như chưa tỉnh táo. Nhìn bức ảnh đứa con trai của anh đang học lớp 12 với khuôn mặt thật sáng sủa, thông minh và đẹp trai trên bàn thờ, chúng tôi hiểu là thật khó mà chấp nhận được sự thật này.
Và cả cái sự thật là anh cùng 8 đồng đội sống sót bị lãng quên cũng thật khó chấp nhận!
Hồ Trung Tú

No comments:

Post a Comment