Thứ Tư, 29.04.2015
Những nỗi đau mà CSVN đã và đang
gây ra cho dân tộc vẫn còn đó. Họ đã tạo ra một xã hội của khiếp sợ, của
bạc nhược, vô cảm và chụp giật. Chúng ta chẳng thể nào chấp nhận nó vì
nó chính là nguyên nhân khiến cho cả một dân tộc dẫn đến chỗ tiêu vong.
Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Bảo Ngọc với tựa đề:
“Còn Đó Những Nỗi Đau” qua sự trình bày của Song Thập để kết thúc chương
trình phát thanh tối hôm nay
Người Việt chúng ta đã từng là dân tộc quật cường với một quãng chiều
dài lịch sử oai hùng. 1000 năm Bắc thuộc, 100 năm người Pháp đô hộ
nhưng không hề mất đi tiếng nói, mất đi bản sắc văn hóa của mình. Vậy mà
trong cái thời kỳ "XHCN" bị cai quản bởi độc tài CS thì văn hóa và bản
sắc của chúng ta đã xuống dốc tệ hại.
Những người trẻ tại Việt Nam được sinh ra bởi một thứ văn hóa vô cảm
mà cộng sản dạy cho họ. Các bạn trẻ có thể khóc lóc nỉ non trước các
ngôi sao ca nhạc Nam Hàn. Họ cũng có thể khóc lóc như mưa về cái chết
của ca sĩ Michael Jackson. Hay họ cũng sẽ bỏ ra cả đống thời gian để lên
facebook chụp ảnh "tự sướng". Nhưng họ chẳng biết đến những Gạc Ma, Bản
Giốc, Hoàng Sa, Trường Sa... đã bị đảng CSVN bán cho Tàu. Và không lâu
sau đây, cả đất nước chúng ta sẽ bị lũ bạo quyền cộng sản dâng hết cho
bá quyền phương Bắc.
Chuyện người Việt, đặc biệt là lớp trẻ chen chúc nhau, giành giật
miếng ăn ở Hà Nội, Đồng Nai, Saigon, Cần Thơ... cũng nghe thật quen
thuộc. Từ chuyện xếp hàng rồng rắn, chen chúc và lội lên nhau, giẫm đạp
nhau để có miếng sushi, xúm nhau hôi bia của xe bị tai nạn, thản nhiên
lấy trái cây của xe bị tai nạn rơi xuống vực... Tất cả, nhìn theo cách
nào cũng cho thấy sự vô cảm và mất tự trọng đã ăn sâu vào nhiều thế hệ
người Việt. Nguyên nhân do đâu? Đó là một câu hỏi nhói lòng.
Câu trả lời không đơn giản, nhưng cũng không quá phức tạp.
Có hai vấn đề: Tính cách người Việt thời xã hội chủ nghĩa và Phương cách quản lý của nhà cầm quyền hiện tại.
Phải nói rằng đây là tính cách của người Việt thời xã hội chủ nghĩa
chứ không phải thời nào khác. Cũng có thể ở thời phong kiến và thuộc
địa, người Việt cũng có tính cách này nhưng chỉ ở mức cam chịu, cúi đầu
trước quyền lực phong kiến và nhận ơn của đức vua hoặc của "mẫu quốc"
nhưng chí ít cũng có tư thế, cũng khiêm cung và đĩnh đạt, không xô bồ,
chụp giật như hiện tại.
Nguyên nhân của tính chụp giật, coi trọng miếng ăn của phần đông
người Việt hiện tại đều do thời kinh tế bao cấp, con người hoảng sợ vì
mất miếng ăn, vì thiếu đói và tù tội, con người phải quỳ lụy miếng ăn
như một thứ cứu cánh và con người không còn suy nghĩ được gì khác ngoài
chuyện phải "thủ đoạn" để khỏi mất miếng ăn, khỏi bị đánh đập và khỏi
phải tù tội.
Quá trình xếp hàng từ nửa đêm cho đến chiều hôm sau để chờ miếng ăn,
mỗi ngày đều phải xếp hàng, người trong gia đình phải thay phiên nhau
xếp hàng chờ miếng ăn suốt mười ba năm (từ năm 1975 đến 1988) sau đó là
cơ chế kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa với hàng núi
các trò trí trá của giới chức Cộng sản, họ đứng đằng sau các loại dịch
vụ để người thân, gia đình họ thao túng thị trường, biến thị trường trở
thành sân sau của các quan chức mà ở đó, mọi thủ đoạn, mọi sự ép chế, áp
bức và bóc lột đều có đủ.
Chính quá trình 13 năm dài sống trong tăm tối của chụp mũ, xếp hàng
chờ miếng ăn và hốt hoảng, lo sợ tương lai, lo sợ cái đói để rồi tiếp
theo là một thứ cơ chế tạo ra môi trường đội trên đạp dưới, nịnh nọt vì
đồng tiền bát gạo đã đẩy phần rất lớn người Việt rơi vào tình trạng đạp
lên nhau mà sống, bất chấp để làm giàu.
Hệ quả của quá trình sống từng ngày, thở từng ngày trong vô cảm, mưu
toan và sợ hãi đã đẩy số đông người Việt Nam đến chỗ bạc nhược với chính
mình, không thiếu những kẻ lười biếng, trông đợi vào lòng thương của
người khác và cũng không thiếu những kẻ cơ hội, giẫm đạp lên số phận của
đồng loại để làm giàu. Nhưng cho dù có giàu có, tiền bạc đầy túi thì
tính khí, tập khí của họ vẫn là kẻ bạc nhược, sự bạc nhược này di truyền
sang những thế hệ sau. Nhiều bạn trẻ không bao giờ dành ra được nửa giờ
đồng hồ để đọc sách và suy tư về bản thân, gia đình, đất nước nhưng lại
sẵn sàng bỏ ra một buổi, vài buổi, thậm chí vài ngày đứng xếp hàng
ngoài nắng để được ăn miễn phí hoặc để khóc lóc với sao ca nhạc Nam Hàn.
Điều này cho thấy khả năng suy tư của các bạn trẻ đã bị thui chột tự
bao giờ. Đương nhiên, cái lỗi lớn nhất vẫn thuộc về môi trường sống.
Nhưng ai đã tạo ra một môi trường, tạo ra một sinh quyển bệ rạc như hiện
tại? Điều này phải hỏi đến nhà cầm quyền, phải hỏi đến chính sách vĩ mô
cũng như những chủ trương lãnh đạo đất nước của họ. Không ai khác có
thể trả lời được câu hỏi này.
Những nỗi đau mà CSVN đã và đang gây ra cho dân tộc vẫn còn đó. Họ đã
tạo ra một xã hội của khiếp sợ, của bạc nhược, vô cảm và chụp giật.
Chúng ta chẳng thể nào chấp nhận nó vì nó chính là nguyên nhân khiến cho
cả một dân tộc dẫn đến chỗ tiêu vong. Phải đứng lên và nhìn nhận vấn đề
trước khi quá muộn! Nhiệm vụ đó không của riêng ai mà là trách nhiệm
của cả dân tộc này!
Bảo Ngọc
29/04/2015
No comments:
Post a Comment