Friday, December 9, 2011

NGỌN ĐUỐC NHÂN QUYỀN

Ngày 09.12.2011     

Lời dẫn: Ngày 10/12 là ngày mà nhiều dân tộc trên thế giới sẽ nâng ly chúc mừng cho quyền làm người đã được Liên Hiệp Quốc trân trọng ghi nhận trong Công ước Quốc tế về Nhân quyền. Thế nhưng ở đâu đó trên hành tinh này, nhiều dân tộc sẽ cảm thấy ngậm ngùi cho thân phận làm người của mình. Chẳng hạn như tại quê hương VN mến yêu của chúng ta. Chúng tôi xin gửi đến quý thính giả bài quan điểm dưới đây của LLDTCNTQ, có tựa đề "Ngọn đuốc Nhân quyền", qua sự trình bày của anh Hải Nguyên.
Vào ngày mai, trong khi thế giới văn minh nâng ly chúc mừng bản công ước quốc tế về nhân quyền, thì ở đâu đó trên đất nước VN đang có những con người đang bị tù tội vì đứng lên đòi quyền làm người cho dân tộc mình. Thê thảm hơn nữa là một số người đã biệt vô âm tín, không ai rõ số phận của họ ra sao.

Chẳng hạn như Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và mới đây nhất là Bùi Thị Minh Hằng.
Chỉ trong vòng mấy tháng qua, đặc biệt là kể từ khi nổ ra các cuộc cách mạng ở Bắc Phi và Trung Đông, nhà cầm quyền VN đã gia tăng chiến dịch bắt bớ và đàn áp một cách dã man những người đòi tự do tôn giáo, dân chủ và nhân quyền. Hàng chục thanh niên Công giáo bị vây bắt và mang đi biệt tích. Gia đình nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn bị bao vây, hành hung và phạt vạ lên đến cả chục ngàn Mỹ kim. Giáo dân và linh mục Thái Hà bị đánh đập. Những người xuống đường ủng hộ luật biểu tình bị áp giải về trại phục hồi nhân phẩm. Nhà nguyện Con Cuông bị ném mìn vào lúc nửa đêm. Nhà báo tự do Lê Thanh Tùng chuyên bênh vực cho công nhân và dân oan bị bắt tại tư gia. Cuốn phim nói về Hoàng Sa và thảm cảnh của những gia đình có thân nhân tử nạn trên biển cũng bị cấm chiếu ở Sài Gòn.
Những tiếng kêu cứu đang vang vọng khắp nơi. Những bài viết đầy căm phẫn xuất hiện dày đặc trên các trang mạng. Hàng vạn ánh nến lung linh trong các giáo đường để cầu nguyện cho nhân quyền và cho những người con yêu đang đánh đổi tính mạng của mình trong tù chỉ vì khát vọng dân chủ hóa đất nước.
Có thể nói rằng, một bức màn khủng bố đang phủ chụp trên toàn bộ đất nước, giữa lúc giặc phương Bắc đang nhe nanh múa vuốt trên Biển Đông. Điều bi thảm là thế giới mặc dù biết rõ những vi phạm nhân quyền trầm trọng qua các chiến dịch đàn áp càng lúc càng gia tăng của đảng cộng sản VN, nhưng cũng chỉ phản đối một cách chiếu lệ. Lý do chính yếu là vì họ có những tính toán riêng của họ.
Một trong những tính toán đó là mượn tay VN để chận đứng sự bành trướng của Trung Cộng, nên ra sức vuốt ve và lôi kéo giới lãnh đạo cộng sản VN. Nhưng thế giới tự do đang tính lầm. Khác với tập đoàn quân phiệt Miến Điện, giới lãnh đạo cộng sản VN đã công khai thần phục đế quốc Đại Hán. Một loạt các tướng lãnh thân Tàu vừa được gắn thêm sao, với lời phát biểu thẳng thừng của ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang là "quân đội phải tăng cường nhiệm vụ bảo vệ đảng và đất nước". Có nghĩa là đảng vẫn đứng trước đất nước. Đảng nhất quyết nắm giữ quyền bính bằng mọi giá, cho dù phải dâng nhượng thêm đất đai và biển đảo cho phương Bắc.
Chính vì thế, sẽ không bao giờ đảng cộng sản VN liên kết với phương Tây, hay các nước láng giềng, để chống lại Trung Cộng. Vì quyền lợi của họ đang gắn chặt với Bắc Kinh. Không tin thì hãy tìm đọc những tài liệu và huấn thị mà họ đang phổ biến trong giới đảng viên, để biết rõ họ trân trọng "16 chữ vàng" và "4 tốt" như thế nào.
Và bất cứ thủ đoạn nào mà lực lượng an ninh Trung Cộng áp dụng để đàn áp các vụ nổi dậy ở Hoa Lục, giới an ninh VN sẽ bắt chước y hệt, vì cả hai đều ở trong tình thế "môi hở răng lạnh". Nếu nổ ra biến loạn ở Tây Tạng, Nội Mông hay Việt Nam, thì sẽ kéo theo một chuỗi biến loạn trong xã hội Trung Hoa. Những biến loạn ấy đang diễn ra khắp nơi trên đất Trung Hoa suốt thời gian qua và đang ngày càng lan rộng, bất chấp sự đàn áp và bưng bít thông tin của nhà nước Trung Cộng.
Do đó, nếu muốn ngăn chận sự đe dọa của Trung Cộng, thế giới tự do nên yểm trợ các phong trào đấu tranh của dân tộc Tây Tạng, Nội Mông và Việt Nam để họ đạt được những quyền tự do được ghi trong bản công ước quốc tế về nhân quyền. Đó sẽ là phương thức hữu hiệu nhất, ít tốn kém nhất về tiền bạc và xương máu so với một cuộc đối đầu về quân sự. Lybia, bây giờ là Syria và Miến Điện, đã chứng tỏ sự trợ giúp hữu hiệu của thế giới tự do trong công cuộc đấu tranh của các dân tộc đó. Tại sao thế giới không nỗ lực giúp cho ngọn đuốc nhân quyền đó được cháy sáng lên ở những vùng đất đang rên siết dưới ách độc tài?
Ngọn đuốc đó đang cháy âm ỉ tại VN, và sẽ bùng cháy lớn hơn nếu giới lãnh đạo CSVN không có được sự sáng suốt như tập đoàn quân phiệt Miến Điện để nhìn thấy họa diệt vong khi bám chặt vào Trung Cộng.
Một trong những ưu điểm của phong trào đấu tranh của VN là có tiềm lực mạnh hơn Miến Điện, với hơn 4 triệu người ở hải ngoại, có tổng lợi tức hằng năm cao hơn cả tổng sản lượng quốc nội. Điển hình là trong lúc nền kinh tế thế giới suy thoái mà người Việt hải ngoại gửi về trong nước hơn 9 tỷ Mỹ kim trong năm nay, cao hơn cả con số 7 tỷ mà thế giới hứa hẹn cho VN vay mượn trong năm tới.
Nhưng điểm yếu của phong trào đấu tranh cho dân chủ VN là không có được một khuôn mặt lớn như bà Aung San Suu Kyi của Miến Điện để qui tụ mọi người. Nếu giải quyết được trở ngại này, bằng một hình thức nào đó, để những nấm cát rời rạc hiện nay biến thành một khối bê tông, chắc chắn dân tộc Việt sẽ có cơ hội hít thở bầu không khí dân chủ và tự do trong một ngày không xa!
LLDTCNTQ

No comments:

Post a Comment