Thứ Tư 25.03.2015
Cuộc đấu tranh hôm nay không thiếu vắng bóng người phụ nữ. Nguyên Hồng sẽ trình bày sự can trường của người phụ nữ Việt Nam trong quá khứ và hiện tại
Gần 40 năm kể từ khi đất nước ta được thống nhất về mặt lãnh thổ,
biết bao nhiêu niềm tin và hy vọng vào những ngày tháng đầu tiên khi đất
nước thống nhất -- là Việt Nam chấm dứt chiến tranh sẽ tiến lên với thế
giới trên nhiều lãnh vực. Thực tế thì hôm nay đất nước chúng ta hoàn
toàn thua xa người bạn láng giềng là Cam Bốt, một đất nước mà năm 1978
nhà cầm quyền VN đưa quân sang để ngăn cản sự gây rối của Cam Bốt dọc
theo biên giới, đồng thời cũng giúp người dân Cam Bốt thoát khỏi sự diệt
chủng của Cộng Sản Pol Pot. Nhà cầm quyền VN từ chối sự đóng góp của
những người Việt Nam để cuối cùng gia đình người nông dân Trần Quốc Hải
được Hoàng Gia đất nước Cam Bốt trao tặng huân chương Đại Tướng Quân bởi
những đóng góp sáng kiến và công sức trong việc chế biến, sửa lại những
xe tăng cũ thành những xe tăng thực dụng. Người Việt Nam từ bỏ đất nước
mình để đem tài năng đóng góp cho những đất nước khác chỉ bởi vì tài
năng đó được đảng cầm quyền đánh giá là nguy hiểm cho chế độ độc tài của
họ; hoặc do trình độ hiểu biết yếu kém, giới cầm quyền không đủ khả
năng để nhận ra được tài năng cần được khuyến khích đối với đại đa số
người dân sống trong nước.
Những người Việt Nam yêu nước nhưng không yêu Chủ Nghĩa Xã Hội, không
yêu đảng cầm quyền -- thấy được sự yếu kém của đất nước mình và muốn có
sự thay đổi thực sự -- hầu đưa Việt Nam thoát khỏi sự nô lệ kiểu mới
của Trung Quốc. Những người này tranh đấu bằng mọi cách mà mục đích đầu
tiên là mở mang dân trí qua nhiều hình thức khác nhau. Đây là hành động
đi ngược lại chính sách ngu dân của đảng và họ bị đàn áp bằng nhiều hình
thức -- từ việc sách nhiễu trình diện mỗi tháng đến việc bỏ tù, giảm
lõng tại gia, theo dõi, đập phá tài sản hoặc đánh đập. Ngay cả việc mướn
côn đồ đến những đám tang của những tù nhân lương tâm, hay thân nhân
của tù nhân lương tâm để gây rối trong những ngày tang lễ.
Trong những người đấu tranh này có những người phụ nữ can trường Việt
Nam đã nối tiếp truyền thống của Bà Trưng, Bà Triệu; không khuất phục
với kẻ thù, không để cái ác cám dỗ mình và sẵn sàng đứng lên chống cái
ác, hy sinh bản thân để vận động thay đổi, mở mang dân trí hầu đưa đất
nước vào một kỷ nguyên Dân Chủ của thế giới hôm nay.
Những người phụ nữ này có những người được thế giới biết đến và có
những người không được thế giới biết đến. Hình ảnh tiêu biểu của những
người phụ nữ can trường là Nguyễn Phương Uyên, Lê Thị Công Nhân, Phạm
Thanh Nghiên, Nguyễn Thị Thúy Quỳnh, Nguyễn Thị Minh Thúy, Lê Thị Phương
Anh, Bùi Thị Minh Hằng, Lê Thị Kim Thu, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Đặng
Minh Mẫn, Tạ Phong Tần, Bùi Thị Nhung, Đặng Thị Kim Liêng (mẹ của người
tù lương tâm Tạ Phong Tần), và những người phụ nữ dân oan khác đã bị đi
tù hoặc bị thủ tiêu mà không ai biết đến.
Năm 19 tuổi, bà Triệu nói "Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng
sóng dữ, chém cá trường kình ở biển Đông, lấy lại giang sơn, dựng nền
độc lập, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho
người!"
Năm 21 tuổi, Nguyễn Phương Uyên nói
"Tôi yêu nước, tôi thể hiện lòng yêu nước. Tôi không ngờ tôi bị đi tù vì thể hiện lòng yêu nước"
"Tôi là sinh viên yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì
những người trẻ khác sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất
nước. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ như tôi mà bị kết án tù vì yêu nước
thì thật sự tôi không cam tâm".
"Tôi dùng máu viết khẩu hiệu 'Tàu khựa cút khỏi Biển Đông' và 'Đảng
cộng sản chết đi', khẩu hiệu bị cho là 'phỉ báng đảng cộng sản Việt
Nam', là vì tôi thể hiện lòng yêu nước khi tôi căm phẫn Trung Quốc xâm
chiếm Việt Nam đến tột cùng sự phẫn uất."
Gần đây nhất vụ chống án tại Đồng Tháp xảy ra ngày 12 tháng 12 của
năm 2014, những vị thẩm phán của một hệ thống độc tài đảng trị đã giữ
nguyên bản án từ lúc đầu dành cho chị Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Thị Thúy
Quỳnh, và Nguyễn Văn Minh.
Cũng trong phiên toà này, người ta thấy chung quanh ba người tù lương
tâm này -- thay vì là các vị luật sư biện hộ ngồi kế bên thì toàn là
những công an ngồi kế bên ba tù nhân lương tâm này. Mục đích để làm gì?
Để trấn áp như cha Lý mà hình ảnh công an bịt miệng cha Lý được thấy ở
trên toàn thế giới.
Có những trang mạng do đảng cầm quyền chủ xướng đã biêu xấu cá nhân
của chị Bùi Thị Minh Hằng. Điều này cũng dễ hiểu bởi đó là cách duy nhất
để đảng cầm quyền tuyên truyền với người dân là họ bỏ tù đúng người. Họ
cho rằng chị Hằng thất học, bị bọn phản động bên ngoài lợi dụng, dùng
những từ ngữ vô văn hoá. Mà hình như tất cả những người tranh đấu vì một
Việt Nam tự do dân chủ đều bị đảng cho rằng do thế lực bên ngoài sách
động. Thế lực bên ngoài là ai, đảng chẳng nói ra bởi chẳng có thế lực
nào bên ngoài sách động mà là đảng muốn áp đặt cái thế lực phản động trù
tượng bên ngoài để tiện dịp bắt bỏ tù những người khác chính kiến với
đảng, những người Việt yêu nước chống sự bành trướng của Trung Quốc.
Nếu chị Hằng trong lúc biểu tình chống Trung Cộng, trong lúc đấu
tranh cho những dân oan bị cướp đất, trong lúc vào cơ quan công an để
tranh đấu đòi công an thả người vì công an bắt người vô cớ -- dùng những
từ ngữ thiếu văn hóa thì cũng dễ hiểu. Khi người dân bị áp bứt đến tột
cùng, khi người dân bị chính sách ngu dân áp đặt gần nửa thế kỷ thì cách
sử dụng từ ngữ thiếu văn hóa là điều cũng dễ hiểu. Mà xã hội hiện giờ
tại Việt Nam có văn hóa hay không? Nếu có chỉ là một sự tuyên truyền chứ
thực tế thì Con Người Việt Nam của hôm nay đã hoàn toàn phá sản. Cho
nên nếu có trách chuyện thiếu văn hoá của chị Hằng, hay của bất cứ dân
oan nào đấu tranh cho công bằng lẽ phải -- thì nên trách nhà cầm quyền
hiện giờ, hèn với giặc phương Bắc nhưng ác với dân tộc mình. Hành động
hèn với giặc ác với dân cũng là hành động thiếu văn hóa thì làm sao có
thể bắt bẻ chị Bùi Thị Minh Hằng thiếu văn hóa.
Nguyên Hồng
No comments:
Post a Comment