Thứ Năm, 30.07.2015
Thái độ nhu nhược của đảng CSVN trước dã tâm của CSTQ chứng tỏ họ đã từ khước trách nhiệm bảo vệ tổ quốc. Trách nhiệm của toàn dân bây giờ là phải lật đổ bạo quyền CSVN và bày tỏ trực tiếp cho Trung Cộng, ý chí cương quyết bảo vệ non song của Việt Tộc.Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Ngô Nhân Dụng với tựa đề: "Phải nói trước với Tập Cận Bình."sẽ được Thanh Bình trình bày để kết thúc chương trình phát thanh DLSN tối hôm nay.
Sau khi hai chiến hạm thuộc Hạm Ðội số 7 Hải Quân Hoa Kỳ vừa hoàn tất
một đợt tuần tra tại Biển Ðông, ngày 14 Tháng Bảy, phát ngôn nhân Bộ
Ngoại Giao Trung Cộng Hoa Xuân Oánh đã phản đối, cảnh cáo rằng "tự do
hàng hải không có nghĩa là đem chiến hạm và chiến đấu cơ của một nước đi
vào lãnh hải và không phận của một quốc gia khác."
Hôm qua Ðô Ðốc Scott Swift, tư lệnh Hạm Ðội 7, nhân gặp gỡ các nhà
báo Phi Luật Tân đã nói như để đáp lời bà Hoa Xuân Oánh. Ông nói thẳng
rằng những hòn đảo nhân tạo Trung Cộng mới xây dựng trong vùng Trường Sa
vẫn là nơi còn đang tranh chấp giữa các nước, đối với chính phủ Mỹ
chúng không thuộc nước nào. Vì vậy, hoạt động của Hải Quân Mỹ trong vùng
đó không bị giới hạn: "Tôi không thấy trong viễn tượng quân sự có một
thay đổi nào về các hoạt động của hạm đội Thái Bình Dương." Phải có chỉ
thị từ cấp trên trong chính phủ Mỹ ông Swift mới dám nói cứng rắn như
vậy. Ông nói thêm: "Chúng tôi luôn luôn sắp sẵn để đối phó với mọi tình
huống, chỉ chờ khi nào tổng thống quyết định."
Dùng vũ lực áp chế, đó chính là chủ trương của đảng Cộng Sản Trung
Quốc trong vùng Biển Ðông nước ta. Năm 1974, Trung Cộng đánh chiếm Hoàng
Sa do các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa tử chiến bảo vệ. Năm 1988
lại đánh chiếm thêm nhiều đảo ở Trường Sa, Hải Quân Việt Nam được lệnh
không kháng cự.
Vào thế kỷ 11, vua quan nhà Tống bên Tàu đã khiêu khích dân Việt,
nhưng cũng không tàn tệ đến như vậy. Chính quyền Khai Phong chỉ sai hai
tỉnh Quảng Tây và Quế Châu tập luyện binh sĩ, chuẩn bị lương thảo, vẽ
bản đồ và làm bản kê khai về địa thế, dân số, và tài nguyên nước Ðại
Việt. Triều đình nước ta đã phản ứng trước, bằng một cuộc hành quân tấn
công qua biên giới, cướp phá rồi rút về.
Triều đình Tập Cận Bình nuôi tham vọng lớn hơn nhà Tống, và ỷ vào sức
mạnh quân sự áp đảo đối với nước ta, cho nên đã hung hăng áp chế hơn
nhiều. Trước khi ông Tập Cận Bình sang Việt Nam như đang dự tính, phải
nói trước cho ông biết rằng: Tính nhẫn nhục của dân tộc Việt Nam có giới
hạn. Nếu những người đang nắm quyền ở nước ta không dám nói điều đó,
người dân phải lên tiếng.
Việt Nam phải trình bày trước cả thế giới một cách công khai, nói rõ
ràng các sự kiện Trung Quốc đã đánh chiếm các quần đảo Hoàng Sa và
Trường Sa của Việt Nam, mới xảy ra chưa đầy nửa thế kỷ. Cho nên dân Việt
Nam không bao giờ chấp nhận quân đội Trung Quốc có mặt tại các hòn đảo
đó! Việc tăng cường binh lực, xây thêm căn cứ trên các hòn đảo chiếm
đoạt bất hợp pháp càng không thể chấp nhận. Hãy hỏi chính quyền Trung
Cộng rằng nếu Nhật Bản đưa một tiểu đội hải quân tới đồn trú tại
Senkaku, hay Ðiếu Ngư Ðài, thì thái độ của người dân Trung Quốc sẽ ra
sao?
Thái độ chịu nhục của đảng Cộng Sản Việt Nam khiến cho các nước khác coi đó là những "sự đã rồi" đã được dân Việt chấp thuận.
Những hành động phản kháng của dân Việt là cách duy nhất có thể kiềm
chế chiến lược thôn tính của Trung Cộng trong vùng biển Ðông Nam Á. Lâu
nay, Bắc Kinh vẫn theo đuổi chiến lược leo thang từng bước trong cả
vùng. Thành lập huyện Tam Sa. Ðưa hải quân tới tập trận tại chỗ. Ðưa
giàn khoan dầu tới giữa hải phận Việt Nam. Xây dựng thêm các hòn đảo
nhân tạo, lập các phi trường và căn cứ quân sự. Từng bước một, mỗi bước
đều được tính toán trước, có trình tự, bài bản. Họ hoàn toàn kiểm soát
tình hình, dự đoán trước phản ứng của các nước khác để đối phó. Họ gây
tình trạng căng thẳng, rồi tạm ngưng cho mọi người quên đi, rồi lại gây
căng thẳng tiếp. Họ tự coi có thể kiểm soát được mọi tình huống. Ðặc
biệt là đối với Cộng Sản Việt Nam thì khả năng kiểm soát của họ coi như
hoàn toàn.
Trong Tháng Chín năm nay, Tập Cận Bình sẽ qua Washington gặp Barack
Obama. Họ sẽ kiểm điểm lại những thỏa thuận giữa hai người trong cuộc
gặp gỡ ba năm trước. Có thể đoán ông Obama sẽ vạch ra một lằn ranh về
hành động của Trung Cộng tại Biển Ðông; nếu bước qua thì tình hình sẽ
khó kiểm soát. Ông Obama không hề thấy nước Việt Nam có ấn định một lằn
ranh như vậy hay không. Vì vậy, trước khi ông Tập Cận Bình qua Mỹ, nếu
chính quyền Việt Nam không làm gì thì người dân Việt Nam phải hành động.
Phải cho chính quyền Trung Quốc biết dân Việt cũng có một lằn ranh giới
của sự chịu đựng nhục nhã. Ðể ông Obama tham khảo!
Năm 1979, Ðặng Tiểu Bình qua thăm Mỹ, về rồi đưa quân qua đánh Việt
Nam. Người ta hiểu rằng họ Ðặng được Mỹ hứa trước sẽ làm ngơ. Năm nay,
sau khi Tập Cận Bình qua Mỹ về, nếu Bắc Kinh thêm một hành động tàn ác
nữa trong vùng Biển Ðông, thế giới có thể tưởng rằng Mỹ đã biết trước
hay không? Chính phủ Mỹ có phản ứng quân sự nào nếu Trung Cộng bắn, đốt
một trăm thuyền đánh cá và tàn sát các ngư phủ Việt Nam hay không? Mỹ có
đem tàu chiến tới ngăn cản nếu Trung Cộng đưa thêm vài giàn khoan vào
hải phận Việt Nam hay không? Trung Cộng sẽ biện hộ rằng những vụ đó
không gây một trở ngại nào cho đường hàng hải quốc tế, là điều nước Mỹ
quan tâm! Nếu chính quyền Việt Nam không tự bảo vệ cho dân mình, biển
đảo nước mình, thì ai quan tâm đến?
Khó lòng chờ đợi đảng Cộng Sản Việt Nam làm bất cứ cái gì. Cho nên,
dân Việt Nam phải tự hành động, báo trước cho ông Tập Cận Bình biết sức
nhẫn nhục của mình có giới hạn.
Ngô Nhân Dụng
No comments:
Post a Comment