Thứ Ba, 28.07.2015
Thưa quý thính giả, tính tiền hậu bất nhất và thiếu minh bạch của CSVN liên hệ đến số phận của bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh, phát xuất từ những tranh giành quyền lực quyết liệt trong nội bộ đảng. Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Ngô Nhân Dụng với tựa đề: “Ngả mũ với ông Phùng Quang Thanh.”sẽ được Hướng Dương trình bày để kết thúc chương trình phát thanh ĐLSN tối hôm nay
Trong cuốn Đèn Cù, nhà văn Trần Đĩnh kể lần đầu từ Hà Nội vào Sài Gòn
ông chứng kiến một cảnh khiến ông suy nghĩ: Một đám tang đi qua, một
thanh niên đứng bên đường dừng chân lại, bỏ mũ, cúi đầu. Lâu lắm Trần
Đĩnh mới được thấy cảnh đó, dấu hiệu của một xã hội biết giáo dục trẻ
em.
Trước năm 1954 trẻ em ở Hà Nội vẫn được dậy cử chỉ đó: Dừng chân, ngả
mũ, để tỏ lòng kính trọng thi hài người đã chết. Vì vậy, khi viết về
chuyện Tướng Phùng Quang Thanh đã chết hay chưa chết, đang gây dư luận
sôi nổi, tôi xin theo lời các thầy giáo, huynh trưởng dạy mình từ thuở
bé. Xin bỏ mũ trước. Nếu ông đã qua đời tôi cũng không thất lễ.
Ngày Chủ Nhật, 19 Tháng Bảy, hãng thông tấn Đức Deutsche
Presse-Agentur (DPA) loan tin ông Thanh đã qua đời tại bệnh viện Georges
Pompidou vào tối hôm đó; họ dựa vào một nguồn tin của một nhân viên Bộ
Quốc Phòng. Ngày hôm sau, Trung Tướng Võ Văn Tuấn, phó Tổng Tham Mưu
Trưởng nói với các báo trong nước rằng tin này sai.
Tướng Võ Văn Tuấn dùng các báo nhà nước để cải chính bản tin của DPA.
Nhưng tại sao không cải chính một cách mạnh mẽ, rõ ràng hơn? Tin ông bộ
trưởng Quốc Phòng một nước còn sống hay đã chết là một tin khá quan
trọng. Nếu sai, đáng lẽ chính Bộ Quốc Phòng phải cải chính, trong một
cuộc họp báo; ít nhất cũng làm một bản thông cáo chính thức. Báo trong
nước chỉ thuật lời Tướng Võ Văn Tuấn mà không kèm theo một bài phỏng vấn
đầy đủ để được nghe ông trả lời rất nhiều thắc mắc trong dư luận cả
tháng nay. Đúng như nhà báo Phạm Chí Dũng kết luận, đây là một "Thất bại
của hệ thống tuyên giáo đảng." Cả Đảng Cộng Sản bị mất mặt vì lúng túng
ném ra những thông tin chậm trễ, mơ hồ, trái nghịch, chỉ trong câu
chuyện một người "mất tích" không biết chết hay sống.
Nhưng "hệ thống tuyên giáo đảng" bị tội oan. Cảnh "tang gia bối rối"
diễn ra do nhiều nguyên nhân phức tạp, ngoài khả năng của các ông bà
tuyên giáo. Người sống bên ngoài cũng thấy trong vụ này tất cả Đảng Cộng
Sản đang lúng túng, có thể nói cả nhóm lãnh đạo đang "kẹt cứng." Chắc
họ không biết phải "xử lý tình huống" cách nào, cho nên đành lộ cảnh
tang gia bối rối, mất mặt cũng đành chịu.
Các thủ đoạn che đậy, gian dối, "cả vú lấp miệng em" trên đây đã tập
huấn lâu đời. Thói quen nói láo đã thấm vào xương tủy Đảng Cộng Sản từ
thời còn làm báo in thạch bản ở trong hang. Nhưng đem dùng thủ đoạn đó
trong thời đại Internet, năm 2015, chỉ khiến người ta khinh.
Một điều ai cũng biết là trong cuộc tranh giành quyền lực chuẩn bị
đại hội đảng sang năm, họ đang đấu đá nhau tận mạng. Riêng ông Phùng
Quang Thanh và người con, một đại tá chủ tịch nhiều công ty, đã bị lôi
lên mạng phơi bày đủ các trò lạm quyền, tham nhũng làm giàu. Ông Thanh
cũng bị gắn cho nhãn hiệu một người "thân Trung Quốc."
Tất cả Đảng Cộng Sản Việt Nam "thân Trung Quốc," không anh nào thoát
được, nếu muốn sống. Họ tranh giành nhau các chức quyền trong đảng;
nhưng không thể bước ra ngoài vòng giới hạn Bắc Kinh vẽ ra. Nằm trong
cái giọ đó, các con cua tha hồ chen chân đạp lên nhau. Lâu lâu có anh
được phép nói những lời bất kính với thiên triều cho dân chúng xì hơi.
Không sao, miễn khi làm việc anh cứ làm theo ý các cố vấn. Lâu lâu có
anh lại nói một lời nịnh bợ, vì cả Bộ Chính Trị đang lo bị thiên triều
"hiểu lầm." Trò phân biệt hai phe, "thân Trung Quốc" và "chống Trung
Quốc" là một ảo tưởng bày ra để ru ngủ dân chúng. Nhiều người cũng thích
được ru ngủ, vì nghe sướng tai hơn sự thật. Họ có thể tự an ủi rằng
trên đầu mình không phải chỉ toàn những thằng bán nước ngồi.
Vì vậy, các vụ đánh Phùng Quang Thanh trên mạng gần đây hoàn toàn do
tranh giành quyền lực ở bên trong đảng với nhau. Nếu ông Thanh qua đời
vì bệnh nan y thì cuộc giành giựt này vẫn tiếp tục, chắc còn gay go hơn.
Bởi vì một người chết đi để lại nhiều thứ mà những người còn sống sẽ
được dịp chia nhau. Nhiều đám tang từng bị trì hoãn, chỉ vì họ không
biết chia chác di sản ra sao.
Trong số di sản ông Thanh để lại, nếu ông qua đời, có các chức vụ ông
đã giữ và tài sản ông nắm trong tay. Những người còn sống chưa "nhất
trí" được với nhau sẽ chia chác ra sao. Tướng Phùng Quang Thanh rất
nhiều quyền, Bộ Chính Trị, quân ủy, chính phủ; ông còn được coi là người
giàu nhất nước Việt Nam, chỉ thua Nguyễn Tấn Dũng. Ông ký giấy mua các
thứ vũ khí, máy bay, chiến hạm, tầu ngầm, vân vân. Công nghệ quốc phòng
Nga nổi tiếng là bao giờ cũng hậu tạ các khách hàng. Ông giành toàn
quyền sử dụng đất đai của quân đội hay được quân đội trưng dụng, rộng
bát ngát khắp nước và nằm trên nhiều địa điểm kinh tế "chiến lược."
Nhiều khu đã được thương mại hóa hay biến thành cư xá sang trọng, con
trai ông thường trúng thầu. Những tài sản này trị giá nhiều tỷ Mỹ kim,
còn tiếp tục sinh lợi hàng thế kỷ nữa, chưa biết ai sẽ hưởng.
Trong các xã hội bình thường có luật pháp thì gia đình ông Phùng
Quang Thanh sẽ được hưởng gia tài của ông. Nhưng xã hội Việt Nam không
bình thường, từ cách tạo dựng tài sản, thủ đắc cho tới sử dụng tài sản.
Đây có thể là một lý do khiến gia đình ông, nhất là những người đang ở
Paris bên cạnh ông, trong mấy ngày qua không cộng tác với bộ máy tuyên
truyền của đảng Cộng sản. Họ chưa biết Đảng Cộng Sản sẽ chia cho họ thế
nào khi ông Phùng Quang Thanh ra đi, hay đã qua đời rồi. Đảng Cộng Sản
cũng chưa trả lời dứt khoát được, vì ngay việc phân chia giữa họ với
nhau cũng chưa ngã ngũ. Việc chia nhau di sản quyền và tiền ông Phùng
Quang Thanh để lại cũng liên quan đến tất cả những cuộc mặc cả khác,
trước khi đảng họp đại hội năm tới. Dù sao, khi nào được tin ông Phùng
Quang Thanh qua đời chúng tôi sẽ ngả mũ lần nữa, cầu nguyện và mừng ông
thoát được cõi ta bà đại hội này.
Ngô Nhân Dụng
No comments:
Post a Comment