Chính cái đảng cs VN đã dung dưỡng và ngầm cho phép đảng viên tham nhũng gây tội ác với quê hương xứ sở. Chỉ đến khi cần diễn trò mèo thanh toán nội bộ mới lôi nhau ra mà trừng phạt rồi kê khai là thành tích.
Để tiếp nối chương trình hôm nay qua tiết mục Đất Nước Đứng Lên, mời quý thính giả đài ĐLSN theo dõi bài viết: “Thành tích hay tội ác của đảng” của Nguyenhuuvinh qua sự trình bày của Nguyên Khải.
Nguyễn Phú Trọng, Trưởng Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng vừa chủ trì Hội nghị toàn quốc tổng kết công tác phòng, chống tham nhũng giai đoạn 2013-2020.
Theo báo cáo của Ban này, trong giai đoạn 2013 đến 2020, cấp ủy, ủy ban kiểm tra các cấp đã thi hành kỷ luật hơn 131.000 đảng viên. “Từ năm 2013 đến nay, các cơ quan tố tụng trong cả nước đã khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử sơ thẩm hơn 11.700 vụ án tham nhũng, chức vụ, kinh tế, trong đó có 1.900 vụ án tham nhũng, với gần 4.400 bị cáo”.
Và đây được Nguyễn Phú Trọng coi là “Bước đột phá” trong công tác xây dựng đảng. Nguyễn Phú Trọng báo cáo các con số này như những thành tích của đảng với nhân dân, với đất nước vậy.
Mặc dù hệ thống tuyên giáo đảng ra sức tô vẽ rằng đó là thành tích chống tham nhũng của đảng, rằng không có vùng cấm trong chống tham nhũng để xây dựng đảng…
Nhưng, ngẫm lại, thì đó là thành tích hay tội ác?
Người ta có quyền đặt câu hỏi đơn giản: Với con số 131.000 đảng viên được phát giác và bị kỷ luật nêu trong báo cáo, thì con số “các đồng chí chưa bị lộ” sẽ là bao nhiêu?
Bởi ai cũng biết điều này: Để phát hiện một đồng chí đảng viên đến mức bị kỷ luật, thì không phải là điều dễ dàng. Bởi các đồng chí ấy, đã có “thẻ bài miễn tội” là cái thẻ đảng viên.
Với cái thẻ đó, thì mọi cơ quan điều tra, luật pháp đều bó tay đứng ngoài vì những cái quy định kỳ quặc, đặc thù để “xây dựng đảng” như cái “Chỉ thị 15 của Bộ Chính Trị” đã quy định rằng: Không một đảng viên nào bị điều tra, nếu cơ quan cấp ủy không đồng ý cho phép.
Bởi nếu không có cái quy định quái gở này, thì lấy đâu ra đảng viên mà sinh hoạt đảng? Đây cũng là cái định nghĩa “không có vùng cấm” và “mọi người đều bình đẳng trước pháp luật” mà các lãnh đạo đảng ra rả suốt ngày.
Vậy trong số các đồng chí tham nhũng kia, mấy phần trăm trong đó bị cấp ủy đồng ý cho điều tra? Và mấy phần trăm trong số bị điều tra kia, cơ quan điều tra có thể đưa ra ánh sáng để cho đảng kỷ luật? Cái quy luật nghiệt ngã “kim tiền” đã chẳng phát huy tác dụng hết mọi ngõ ngách xã hội và đến từ các chi bộ lên đảng ủy, đảng bộ cho đến Bộ chính trị đó thôi?
Thế nên, với con số tính được là 131.000 đảng viên đại diện cho số đảng viên tham nhũng, cướp bóc kia, số tài sản, tiền bạc và công quỹ của nhân dân bị cướp, bị phá biết cơ man nào cho xiết?
Có lẽ cần nhớ rằng, một đảng viên tham ô, tham nhũng thôi, thì con số đã cả tỷ đồng là chuyện nhỏ.
Chỉ một ủy viên Trung ương thôi, thì Phan Văn Vĩnh và Nguyễn Thanh Hóa cũng đã bị lôi ra con số cả chục ngàn tỷ đồng.
Chỉ một Ủy viên Bộ Chính trị như Đinh La Thăng thôi, thì con số tiền dân đã bị đốt hàng chục ngàn tỷ với hàng trăm ngàn tỷ thiệt hại mà người dân, đất nước phải chịu.
Và đó cũng chỉ là con số điều tra, thống kê và được công bố, còn con số thật là một cấp số nhân.
Vậy với hàng triệu đảng viên có chức, có quyền, thử hỏi con số tham nhũng sẽ là bao nhiêu, con số phá hoại sẽ lớn dường nào?
Bởi, để tìm một cán bộ, đảng viên có chức có quyền mà không tham nhũng, khác gì đáy bể mò kim.
Điều người ta đặt ra là: Tại sao, cứ tham nhũng lại là đảng viên?
Câu trả lời không hề khó, bởi chỉ có đảng viên, mới được đặc ân là có chức, có quyền, và chỉ có những người có chức, có quyền mới có thể tham nhũng.
Do vậy, người ta kết luận rất có cơ sở rằng: Không phải tất cả đảng viên đều tham nhũng, nhưng chắc chắn 100% rằng những kẻ tham nhũng là đảng viên cộng sản.
Vậy đảng viên từ đâu ra?
Câu hỏi có vẻ ngô nghê, nhưng lại là điều cần hiểu thật rõ. Tất cả đảng viên, đều từ cái gọi là Đảng Cộng sản mà ra. Điều đó cũng đồng nghĩa rằng, mọi sự tham nhũng, phá hoại tài sản, tiền bạc của người dân, tàn phá tài nguyên đất nước, gây biết bao thảm họa cho người dân bằng mọi cách, mọi hình thức, mọi nơi chốn… đều từ đảng mà ra.
Với con số tiền bạc, đất đai, quyền con người của người dân đơn giản nhất là quyền được sống, được tự do, được mưu cầu hạnh phúc bị cướp đoạt, bị đàn áp… vậy thủ phạm chính là từ Đảng Cộng sản.
Và người dân có quyền đặt câu hỏi rằng: Nếu không có cái đảng độc tài, thì liệu những con số của cải, tiền bạc kia có dễ dàng vào được túi các quan chức của đảng đơn giản như vậy hay không?
Vậy, đó là công, hay là tội của Đảng trước nhân dân, đất nước và dân tộc Việt Nam?
Nguyenhuuvinh
No comments:
Post a Comment