Có câu nói: “Nửa ổ bánh mỳ là bánh mỳ, nhưng một nửa sự thật thì không còn là sự thật nữa”. Ông thủ tướng csVN nói về thành công chống virus Corona Vũ Hán của đảng và nhà nước. Tuy nhiên hơn 30 ngàn nạn nhân chết oan ức, cùng với hàng trăm ngàn người dân bị trấn lột trong chuyến bay giải cứu Covid-19, thì ông thủ tướng không hề nhắc đến. Mời quý thính giả theo dõi bài quan điểm của LLCQ với tựa đề: ”LÃNH ĐẠO BẤT TÀI THƯỜNG KHUA MÔI MÚA MÉP”, qua giọng đọc của HẢI NGUYÊN để chấm dứt chương trình phát thanh tối hôm nay.
Tại Hội nghị tổng kết công tác phòng, chống Covid-19, sáng 29/10/2023, người đứng đầu chính phủ ông Thủ tướng Phạm Minh Chính đã kết luận đầy tự hào, tự mãn và tự phụ rằng: “Việt Nam đã làm được những điều tưởng như không thể trong đại dịch Covid-19”. Dường như cảm thấy phát ngôn của mình chưa đủ diễn tả cái tài lãnh đạo của đảng và nhà nước cộng sản độc tài – toàn trị, ông ta không ngượng miệng khi tuyên bố một câu hùng hồn rằng: “Việt Nam trở thành một trong những nước đi sau nhưng về trước trong phòng chống dịch Corona Vũ Hán".
Bao nhiêu cái hay cái tốt ông Phạm Minh Chính giành hết
về cho tài lãnh đạo của đảng ông ta và bản thân ông ta. Nhưng người dân cần nhắc
lại cho ông thủ tướng nhớ rằng chiến dịch
zero Covid-19, mà ông học đòi từ ông bạn vàng Trung cộng, đã làm biết
bao gia đình ly tán, cầm tù bao nhiêu bệnh nhân, nhiều trường hợp sinh ly tử biệt
nhưng thân quyến họ không được gặp mặt nhau lần cuối. Người dân cho rằng lương
tâm của ông thủ tướng Phạm Minh Chính đã bị chó tha mất rồi. Khi hơn 30 ngàn nạn
nhân đã chết vì bộ kít-test giả của công ty Việt Á, một công ty vinh dự được nhận
huân chương của Chủ tịch nước khi đó là ông Nguyễn Phú Trọng mà ông thủ tướng
Phạm Minh Chính không hề nhắc đến họ. Thưa ông thủ tướng người dân nhận xét rằng,
trái tim ông vẫn còn đập trong lồng ngực, nhưng nó là một trái tim máu đen của
quỷ dữ, khi ông không dành một ngày để toàn quốc tưởng niệm hơn 33 ngàn sinh
linh từ giã cõi trần quá sớm, vì cách phòng chống dịch Corona Vũ Hán của đảng
và nhà nước, khi dùng thiết bị y tế giả mạo. Người dân tự hỏi trong bốn chức vị
cao nhất của chế độ cộng sản hiện nay, ai sẽ là người chịu trách nhiệm trước những
oan hồn Covid-19? Câu trả lời đau đớn là không có ai chịu trách nhiệm cả.
Trong lúc ông thủ tướng Phạm Minh Chính và người thân
sống trong ngôi biệt thự sang trọng, ăn cao lương mỹ vị, đi xe hơi đắt tiền xứng với chức vụ của ông,
mà ông cho rằng là người dân “đồng ý” bầu ông làm thủ tướng (điều này cần phải
xét lại), thì có biết bao người phải tha hương cầu thực làm culi, thậm chí làm
đĩ điếm ở xứ người để kiếm sống, để nuôi gia đình ở Việt Nam. Trong khi ông Thủ
tướng luôn miệng ca ngợi thành tích kinh tế của chế độ, với những con số cao ngất
ngưởng, đáng ngưỡng mộ tài kinh bang tế thế của nhà cầm quyền, thế nhưng bao giờ
thì đảng và nhà nước cộng sản của ông Phạm Minh Chính mới xóa bỏ nỗi nhục “xuất
khẩu lao động”, mà thực chất là csVN buôn bán nô lệ ra xứ người hợp pháp. Một
chế độ luôn đề cao tư tưởng và đạo đức của ông này bà kia, thế nhưng vừa thấy
người dân ngã ngựa là xông đến cướp cạn cho đầy túi tham. “Chuyến bay giải cứu”
đại dịch Corona Vũ Hán mới xảy ra, chưa đến mức làm ông thủ tướng Phạm Minh
Chính đãng trí mà quên vụ án. Vậy mà trong ngày 29/10/2023, ông không hề nhắc đến
vụ cướp cạn nhân danh tình người, mà các đồng chí của ông nhân danh đảng quang
vinh, đã cưỡng đoạt tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng Việt Nam.
Từ lâu ở Việt Nam đã tồn tại hai môi trường sư phạm,
đó là: trường học thì dành cho dân thường, trường đảng thì dành cho quan chức.
Với trường học thì dân è cổ đóng học phí cho con em mình, nhưng sau khi tốt
nghiệp thì chưa chắc họ đã có việc làm. Còn trường đảng thì miễn phí, chỉ cần
tuyên thệ là hy sinh bản thân và bán linh hồn cho đảng thì sẽ được đảng ban
phát bổng lộc, vinh hoa phú quý. Suy ra, cái ghế của Phạm Minh Chính đang ngồi
phải có xuất phát điểm từ trường đảng đi lên. Hàng mấy chục năm qua, tinh hoa
trường đảng liên tiếp thay nhau phá hoại đất nước Việt ngàn năm văn hiến. Tài
năng chuyên môn của các lãnh đạo thì kém, chỉ có lem lẻm giáo điều sáo rỗng thì
hay. Lãnh đạo ngồi chỉ tay năm ngón là chính chứ đi làm ngoài thực tế thì như
mèo mửa, chỉ chờ cơ hội đục nước béo cò. Quan chức cộng sản nói lao động là
vinh quang, nhưng chỉ toàn ăn bám tiền thuế của nhân dân. Lãnh đạo cộng sản tự
cho mình là anh hùng cái thế nhưng họ sợ hãi nhìn đâu cũng thấy thế lực thù địch.
Người cộng sản theo chủ thuyết Mác-Lê-Hồ cho mình là thanh liêm chính trực,
nhưng đồng tiền của giới tư bản thì cất giấu trong nhà. Chung quy lại là chủ
nghĩa Mác-Lê-Hồ là thứ chủ nghĩa vô luân, vô đạo và vô pháp.
Thói thường ở đời người nào chức cao mà tài mọn, thì
không có gì để mà khoe khoang. Quan chức csVN cũng không ngoại lệ. Có chăng là
quan chức của cộng sản cướp công người khác để tô vẽ thành tích cho mình, hoặc
đặt điều bịa chuyện để khoác lác, khua môi múa mép về tài lãnh đạo của họ. Người
dân thừa biết năng lực lãnh đạo của người cộng sản chỉ ở tầm mức phá hoại và
tham nhũng là giỏi. Chẳng qua là vì toàn dân bị sống dưới sự kìm kẹp, áp bức
quá lớn của chế độ csVN, nên họ buộc phải im lặng là vàng. Lãnh đạo cộng sản kể
cả hàng tứ trụ triều đình, nên bớt tự sướng và ảo tưởng lại, vì đất nước này giờ
tụt hậu so với cả Lào và Campuchia. Nhục chưa thưa ông thủ tướng Phạm Minh
Chính?
LLCQ
No comments:
Post a Comment