Thursday, January 16, 2020

Hôm nay là “Cụ”, bao giờ đến “Ta”?

Đất Nước Đứng Lên

Chịu đựng sự đầy đọa của cs VN suốt mấy chục năm qua đã đủ chưa hay là đã đến lúc toàn dân phải đứng lên để cởi gông xiềng cũng như sẽ thoát cái chết sắp đến dưới ách bạo tàn.
Để tiếp nối chương trình hôm nay qua tiết mục Đất Nước Đứng Lên, mời quý thính giả đài ĐLSN theo dõi bài viết:”Hôm nay là “Cụ”, bao giờ đến “Ta”?” của Nguyễn Dân qua sự trình bày của Khánh Ngọc.
Danh xưng “Ta” được nói ở đây ám chỉ hai thành phần: Đảng cầm quyền cai trị, và người dân bị trị. Sự việc cụ Lê Đình Kình hôm nay vừa mới mất, được xem như một sự hy sinh, gương anh dũng hy sinh chống kẻ cướp. Được ví: trước kia là xâm lăng cướp nước, nay là lũ cướp đất đai, tài sản của dân. Hai tình huống, thời điểm khác nhau, nhưng mà cũng là chung một “lũ”.
Ngày trước, hy sinh tuổi thanh xuân, tấm lòng nhiệt huyết theo đảng, cũng vì đất nước, bảo vệ non sông. Ngày nay, thì lại chống đảng, chết do đảng, cũng chỉ vì gìn giữ đất đai. Cái chết của cụ trong sự ngậm ngùi thương cảm. Cụ là một anh hùng?
Đất nước này, chung qui rồi cũng chết. Một đám tin đảng, theo đảng, chết để mọi người nguyền rũa, chẳng xót thương: cái chết của 3 CA trong đoàn quân cưỡng chiếm. Và cái chết, mọi người thương tưởng, ca tụng “anh hùng”, gìn giữ đất đai. Chết thế nào cho đáng chết?
Theo dõi tin tức, và qua số hình ảnh từ video you tube, người dân không ai là khỏi chạnh lòng – và uất hận – Ta tự hỏi: đất nước này, dân tộc này còn tồn sinh, còn có tương lai, hay là sắp đi vào mất nước, một dân tộc không thoát được lầm than, và rồi sẽ… tận diệt, một khi vẫn phải dưới sự cai trị của lũ cướp, bạo quyền – CSVN?
Đồng Tâm không phải là sự kiện mới mẻ. Cướp của, giết người đã xãy ra trên đất nước này từ 50 – 70 năm nay. Trước là thực dân, và kế sau là cộng sản – CSVN – một bọn phỉnh lừa gian manh tàn độc (hơn cả thực dân). Người dân theo nó, và người dân cũng chết vì nó. Một đất nước sao mà bất hạnh thảm thương. Trên 80 năm rồi, ít ỏi gì. “Nó” vẫn sống, nó vẫn tồn tại, vẫn phè phởn vinh sang, và người dân cứ phải bị chết lần mòn, đi vào ngỏ cụt. Và đâu là lối thoát? Một dân tộc sẽ phải làm gì?
Dân ta yếu hèn, nhu nhược? Không đúng. Lịch sử dân tộc đã mấy ngàn năm chống xâm lăng. Quân xâm lược hùng mạnh gấp trăm lần. Vậy mà, dân tộc không bị khuất phục, vẫn vững vàng tồn tại, sống còn. Thì sao hôm nay lại thế?
Quí vị comment! Người viết kính xin sự phân tích, góp ý, trả lời cho câu hỏi vừa nêu. Dân tộc cần phải làm sao đây? Chả lẽ cứ cam tâm: cứ tin tưởng, cứ u mê, mong muội, cứ vì một ít lợi nhỏ nhen mà phải “ngu trung” (theo đảng) để rồi cũng chết. Hôm nay là cụ – cụ Lê Đình Kình – Bao giờ đến lược ta?
Cái “Ta” thứ hai – quân cướp – đảng “ta”
Một đảng, trên 80 năm, bao giờ cũng cứ cao ngạo, tự hào là quang vinh, là yêu nước? Sự thật không phải vậy, mà là ngược lại những gì khoác lác khoe khoang. Một đảng gian manh, hại dân, bán nước – đảng CSVN – Từ sau 45 năm, từ khi được cho là “thắng lợi hoàn toàn”, bộ mặt thật không cần che đậy, loài cáo đã lộ rõ dạng hình. Từ đó, bao nhiêu năm là thảm thương chồng chất, mà nổi trội nhất là cưóp đất để (cho đảng) giàu có vinh sang, sinh ra hàng triệu người dân lang bạt được gọi là “dân oan”. Nhiều thứ lắm, nhưng dân oan là nổi trội, vì hình ảnh cuộc đời cơ cực lầm than trên khắp cùng đất nước. Và, khi cần biết nữa, hỏi họ là ai? – Là tầng lớp qua nhiều thế hệ hy sinh, cưu mang, chở che, đùm bọc cho đảng sống còn để được vinh quang chiến thắng. Bây giờ thì họ giở thói lưu manh, trò tráo trở, vong ân bội nghĩa, tàn bạo bất nhân, bắt tay thân thiện kẻ thù, rước giặc về nô lệ hóa toàn dân. Đảng CSVN, họ đã và đang thực thi, thừa hành như vậy. Cướp đất, dâng nạp giang sơn, rước giặc về để triệt tiêu nòi giống. “Dù có phải hy sinh đến ngưòi Việt Nam cuối cùng, cũng phải giành cho được thắng lợi”. Nghĩa là quyết thực thi đúng theo chỉ thị ngoại bang. Thủ lĩnh của họ (HCM) đã từng quyết tâm như vậy? Bảo sao ngày nay (đám tiếp nối) không quyết liệt điên cuồng tận dìệt toàn dân?
Đạo lý dân tộc xưa nay vẫn tin rằng: “Gieo Nhân, gặt Quả” – tạo nhân nào, gặt quả đó – Cái “nhân” mà CSVN đã tạo ra trên đất nước này là vô số, vô vàng “ác độc” – ác nhân – Qua trên 80 năm với hàng bao triệu người phải chết: chết mãi, chết hoài, chết tận ngày nay, chết cả về sau… Thì như vậy, “chúng nó” phải được nhận “quả” thế nào cho đáng? Hôm nay là “Cụ” – cụ Kình – chừng nào sẽ tới “đảng ta”… phải chết? Ngày ấy không xa, vì “đàn anh” đang cơn hấp hối. Thằng Em bất nghĩa, phản trắc khó mà thoát khỏi số phần.
Máu phải trả bằng máu: 
“Tay dơ, lấy nước để rữa. Nước dơ, lấy gì rữa? – Lấy máu”. Lời của một hoàng đế thời nhà Nguyễn (vua Hàm Nghi?) đã nói lên câu này bằng quyết tâm: chống lũ cướp nước, tiêu diệt kẻ thù ác độc, thì phải là “máu”.
Máu đã đổ trên mãnh đất Đồng Tâm (đầu năm 2020), cũng như đã đổ trên khắp mọi miền đất nước, từ trên 80 năm, với số lượng là núi xương, sông máu. Đã vậy, vẫn tiếp tục, vẫn không ngừng, đổ hoài không dứt… do kẻ trị vì, một đảng (CSVN) hung tàn tạo dựng, gây nên. Sở dĩ (nó) vẫn cứ tồn tại, tiếp tục, kéo dài, vì người dân khoan hòa (trước kia), và sợ hãi (ngày nay) để cho bọn “quỉ ma” cứ tác oai, tác quái, giết mãi, lộng hành. Có bao giờ “tụi nó” biết “xót thương” mà ngưng giết chóc – “Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ” mà. Phương châm áp dụng để trị vì: “Giết lầm hơn tha lầm”. Và giết mãi không thôi.
Thì như vậy, dân tộc ngày hôm nay, muốn tồn tại, sống còn? Phải làm gì? Đối với loài quỉ ma, yêu tinh dã man, tàn ác? Sợ sệt, cúi lòn, van xin, cầu khẩn, thỏa hiệp, khoan hòa, chắc chắn không thể là giải pháp, mà chỉ là trải thảm cho bước đi trên đường tận diệt.
13.01.2020
Nguyễn Dân

No comments:

Post a Comment