Đảng CSTQ đã phạm một sai lầm chiến lược khi tập trung quyền lực vào tay một nhà độc tài như Tập Cận Bình đưa đến sự cô lập của TQ trên bàn cờ địa chính trị và thương mại quốc tế.
Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Hiếu Chân với tựa đề: “Tập Cận Bình nên tự trách mình” sẽ được Song Thập trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay.
Các nước củng cố mối liên kết an ninh để đề phòng sự bành trướng của Trung Quốc, hình thành một thế trận mới ở Châu Á-Thái Bình Dương.
Chuyến thăm Nhật kéo dài năm ngày của ông Ferdinand Marcos Jr., tổng thống Philippines, hồi giữa Tháng Hai đánh dấu một sự thay đổi quan trọng trong chính sách đối ngoại của Manila. Không chỉ dẫn theo 240 nhà lãnh đạo doanh nghiệp ký kết các hợp đồng và thỏa thuận đầu tư, tài chính với các công ty Nhật trị giá tới $13 tỷ, ông Marcos còn đồng ý với ông Fumio Kishida, thủ tướng Nhật, để đơn giản hóa các thủ tục cho phép các lực lượng phòng vệ Nhật Bản (Self-Defense Force – SDF) được bố trí ở Philippines khi cần thiết, chẳng hạn như trong các thảm họa thiên tai hoặc cứu trợ nhân đạo.
Trước đó vài ngày, ông Marcos cũng đã thỏa thuận với ông Lloyd Austin, bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ, mở rộng sự hiện diện của quân đội Mỹ tại đảo quốc này từ ở năm căn cứ hiện nay lên chín căn cứ, trong đó có một căn cứ ở tỉnh Palawan giáp quần đảo Trường Sa.
Sau khi từ Tokyo trở về, Tổng Thống Marcos đã mời ông Richard Marles, bộ trưởng Quốc Phòng Úc, đến hội đàm hôm 22 Tháng Hai và hai bên đồng ý tổ chức những cuộc đối thoại thường xuyên cấp bộ trưởng Quốc Phòng của hai nước. Giữa Philippines và Úc đã có hiệp định VFA, và nếu Nhật cùng tham gia thì ba đồng minh quan trọng của Mỹ ở Thái Bình Dương đã có thể phối hợp nhau cùng tập trận và tuần tra trên Biển Đông, chia sẻ một phần gánh nặng của Hải Quân Mỹ – lực lượng vẫn đang thực hiện đều đặn các chiến dịch tuần tra bảo vệ tự do hải hành (FONOPs) trên tuyến hàng hải đông đúc nhất thế giới này.
Mục tiêu của những
thỏa thuận này không gì khác hơn là đối phó với sự hung hăng và chèn ép của
Trung Quốc.
Trong các diễn biến liên quan, hai nhóm tương trợ an ninh không chính thức trong vùng Châu Á-Thái Bình Dương đã có những bước tiến mới.
Tại một căn cứ Hải Quân ở San Diego, ông Joe Biden, tổng thống Mỹ, cùng ông Rishi Sunak, thủ tướng Anh, và ông Anthony Albanese, thủ tướng Úc, đã công bố chi tiết kế hoạch giúp Úc đóng các tàu ngầm chạy bằng năng lượng nguyên tử trong khuôn khổ hiệp ước an ninh AUKUS. Thỏa thuận còn bao gồm việc Mỹ và Anh bố trí luân phiên các đội tàu ngầm nguyên tử của hai nước tại các hải cảng miền Tây Úc, sau này sẽ có thêm sự tham gia của đội tàu ngầm lớp Virginia mà Úc mua được – tất cả tạo thành “xương sống” của lực lượng tàu ngầm tân tiến canh chừng Biển Đông
Rồi trong tuần đó, bộ trưởng Quốc Phòng ba nước Anh, Nhật và Ý gặp nhau ở Tokyo để thỏa thuận hợp tác chế tạo chiến đấu cơ phản lực thế hệ thứ 6, do ba tập đoàn công nghệ quốc phòng lớn nhất của ba nước – gồm Mitsubishi Heavy Industries của Nhật, BAE System của Anh và Leonardo của Ý – thực hiện.
Trong chiều hướng
tương tự, ông Olaf Scholz, thủ tướng Đức, dẫn phần lớn nội các của chính phủ Đức
đến Tokyo để tham dự “hội nghị tham vấn” với nội các của chính phủ Nhật lần đầu
tiên hôm 17 Tháng Ba. Phát biểu tại cuộc họp báo chung sau hội nghị, Thủ Tướng
Kishida nói hai chính phủ Nhật và Đức đã đồng ý tăng cường chuỗi cung ứng
khoáng sản, chất bán dẫn, pin xe hơi và các lĩnh vực chiến lược khác, nhằm “chống
lại sự ép buộc kinh tế, nỗ lực của nhà nước nhằm mua lại công nghệ một cách bất
hợp pháp và các hành vi phi thị trường.”
Mới đây Nhật và Nam Hàn, hai cựu thù và cũng là hai nền dân chủ quan trọng nhất ở Đông Á, đã quyết định hòa giải với nhau, giải quyết hậu quả lịch sử của việc Nhật xâm lược và chiếm đóng Nam Hàn từ 1910 đến 1945 gây nhiều tội ác đối với người dân nước này, cùng đoàn kết để đối phó Trung Quốc.
Từ chuyển biến của Philippines, chiến lược gia tăng phòng thủ của Nhật, Nam Hàn và sự củng cố các liên minh kinh tế quân sự của Mỹ, Úc, Châu Âu, không khó để nhận ra một thế trận mới bao quanh Trung Quốc ở Châu Á-Thái Bình Dương đang hình thành. Thế trận đó không hoàn toàn do Mỹ dàn dựng mà tự các nước lo sợ một nước lớn và tham lam ở ngay trước ngưỡng cửa của họ.
Bắc Kinh tất nhiên đổ lỗi cho Hoa Kỳ và tố cáo Washington có chính sách “bao vây, cô lập và chèn ép Trung Quốc” như phát biểu mới đây của ông Tập Cận Bình, chủ tịch Trung Quốc, chỉ đích danh Hoa Kỳ cản trở sự phát triển của Trung Quốc. Nhưng cổ nhân có dạy “tiên trách kỷ, hậu trách nhân” – trách mình trước rồi hãy đổ lỗi cho người; kinh sách Nho giáo cũng nói “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” – điều gì mình không muốn thì chớ làm cho người khác. Ông Tập Cận Bình dường như đã quên hết những châm ngôn này.
Thực tế, những
sự thay đổi nói trên là phản ứng tất nhiên khi cán cân sức mạnh của khu vực xấu
đi nhanh chóng sau hơn một thập niên Bắc Kinh đầu tư rất mạnh vào hiện đại hóa
quân đội theo chỉ đạo của ông Tập Cận Bình. Việc canh tân quân đội của ông Tập
tập trung vào gia tăng năng lực tấn công của các lực lượng Hải Quân, Không
Quân, hỏa tiễn chiến lược của Trung Quốc bao trùm lên cả khu vực Châu Á-Thái
Bình Dương. Hiện đại hóa quân đội đi cùng với những chính sách bành trướng lãnh
thổ, đe dọa và chèn ép các nước nhỏ làm cho tất cả các láng giềng của Trung Quốc
phải tìm cách liên kết với nhau, và với Mỹ, để tồn tại. Để xảy ra tình huống
này ông Tập nên tự trách mình thay vì đổ lỗi cho người khác./.
No comments:
Post a Comment