Lo lắng, ưu tư, bày tỏ cho số phận bi thảm của đất nước dưới quyền thống trị bán nước của những kẻ đang có may mắn nắm quyền; lại bị kết tội, bị bỏ tù quả là một chuyện chỉ xảy ra trong những nước cs toàn trị như VN.
Trong tiết mục Chuyện Nước Non Mình, chúng tôi xin gởi đến quý thính giả đài ĐLSN bài viết có tựa đề: “ Một ngày rất buồn” của Tạ Duy Anh sẽ được Minh Nguyệt trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Tạ Duy Anh.Vừa đọc xong cuốn “Bóng làng” của Trần Quốc
Quân, cười đến tận trang cuối, thì được tin Tòa Hà Nội tuyên Nguyễn Lân Thắng 6
năm tù giam. Bỗng thấy trời âm u thêm vài phần. Bỗng thấy thương cả giấc mơ đêm
qua của Đỗ Hoàng Diệu nữ sỹ.
Tôi không quen Thắng, chưa gặp anh lần nào,
cũng không kết bạn với anh trên facebook. Chán hết mọi thứ, tôi rút về cái góc
của mình, ít giao tiếp, vì thế cho đến phút này tôi vẫn không biết Thắng sống
bằng nghề gì, vì đâu mà bị Nhà nước dân chủ gấp một triệu lần bọn tư bản giãy
chết khép tội chống phá họ?
Chúng tôi chỉ tương tác một lần, bằng comment
nhân bài gì đó trên trang của người khác. Hôm đó, tiện thể, Thắng khen cuốn
“Sống với Trung Quốc” của tôi một cách nồng nhiệt có phần thái quá. Trân trọng
tình cảm của anh, tôi tìm đọc vài bài anh viết vẫn trôi nổi trên MXH.
Đó là những suy nghĩ lớn, của một trí thức
luôn mong điều tốt đẹp cho đất nước. Chúng tôi có điểm tương đồng là cùng thấy
lo lắng triền miên về những tính toán gian manh, khó lường của Trung cộng,
trong việc thôn tính biển Đông, đẩy người Việt đối diện với một tương lai ngột
ngạt, nguy hiểm vì không gian sống bị thu hẹp.
Lo cho đất nước, không chỉ là trách nhiệm của
công dân, mà cũng còn là quyền, là nghĩa vụ đạo đức.
Yêu thương giống nòi, mong cho con cháu một
tương lai tươi đẹp hơn, sạch sẽ hơn, an toàn hơn… không ở đâu lại bị coi là
tội?
Có thể vài phản biện của Thắng thuộc loại
nghịch nhĩ chính quyền; có thể vài việc làm của Thắng gây nóng mắt ai đó. Nhưng
chính quyền có tất cả các công cụ sức mạnh trong tay, sao phải e sợ một kẻ trói
gà không chặt?
Không cẩn thận xã hội chỉ còn tràn ngập những
lời dối trá, nịnh bợ. Một xã hội thiếu những tiếng nói phản biện, phê phán
trung thực, giống như một cơ thể sợ liều thuốc đắng, thì trước sau cũng mắc căn
bệnh nan y là hoại tử toàn thân.
Tin tôi đi.
Tôi không chúc Thắng may mắn, bởi lời chúc của
một kẻ bất lực, vô dụng như tôi chả có giá trị gì.
Nhưng tôi chúc những người đang nắm quyền lực,
cùng những người thay mặt Thần Công lý có thể tìm thấy sự thanh thản sau phiên
xử, dù tôi biết chuyện đó khó hơn cả leo lên trời.
Chúc các ông các bà ngủ ngon mỗi tối và đủ tự
tin nhìn vào mắt con trẻ mỗi ngày.
No comments:
Post a Comment