“Ra đi” là quyết định khó
khăn nhất trong cuộc đời tôi”- cựu TNLT Phạm Thanh Nghiên đã bày tỏ trong cuộc
trả lời phỏng vấn đài ĐLSN hôm 16/4, chỉ 3 ngày khi đặt chân đến Mỹ. Để hiểu
phần nào những khốn khó mà gia đình Phạm Thanh Nghiên đối mặt từ khi căn nhà
của họ ở Vườn rau Lộc Hưng bị đập nát, và về quyết định ra đi của cô, mời quý
thính giả nghe tiếp phần hai và cũng là phần chót của bài viết “Phạm Thanh
Nghiên dựng lại nhà trên vùng đất mới” của tác giả Như Hồ. Bài viết được thể
hiện qua giọng đọc của Ngọc Sương
Gia đình nhỏ của cựu tù nhân lương
tâm (TNLT) Phạm Thanh Nghiên đặt chân đến Houston, Texas vào ngày 14 tháng Tư
năm 2023, bắt đầu một hành trình mới dựng lại ngôi nhà cho mình, ở một vùng đất
mới, sau nhiều năm tháng phải chịu đựng sự đàn áp im lặng. Việc chính quyền
CSVN để cho Phạm Thanh Nghiên cùng gia đình lên đường tỵ nạn có thể được coi
như là một “món quà” của Hà Nội gửi tặng cho Ngoại trưởng Mỹ Anthony Blinken trong
chuyến thăm đến Việt Nam từ ngày 14 đến 16 tháng Tư năm 2023.
Từ khi ra tù, cuộc sống của vợ chồng
Huỳnh Anh Tú, Phạm Thanh Nghiên chưa bao giờ yên ổn. Năm 2019, sau khi ngôi nhà
nhỏ ở Vườn rau Lộc Hưng bị cào nát, vợ chồng TNLT Tú–Nghiên cùng đứa con nhỏ
chỉ mới 13 tháng tuổi của họ lại lang thang tìm chỗ an trú lần… thứ năm. Mỗi
nơi họ đến đều phải chịu đựng sự theo dõi, sách nhiễu vô cớ của giới an ninh.
Vào lúc đó, một nhân viên của Toà Tổng Lãnh sự quán Hoa Kỳ tại Sài Gòn đã tìm
gặp, và hỏi, “Bà có muốn đi tỵ nạn chính trị tại Mỹ không?”.
Nếu đồng ý vào lúc đó, Phạm Thanh
Nghiên cùng con gái đã đến Mỹ từ rất lâu. Nhưng Nghiên từ chối. Bà nói rằng nếu
được, xin hãy đợi đến lúc ông Tú có được đủ giấy tờ thì cả gia đình cùng đi.
Huỳnh Anh Tú tham gia phong trào
phục quốc sau năm 1975, bị kêu án 14 năm tù. Ông được trả tự do năm 2013 nhưng
lại không được cấp bất cứ giấy tờ tùy thân nào, dù với cái gọi là “chứng minh
nhân dân”. Con đường đi “xin” từ giấy tờ tùy thân cho đến hộ chiếu để xuất cảnh
kéo dài suốt thời gian đó với không biết bao nhiêu là điều khó khăn kỳ lạ. Có
lúc, Phạm Thanh Nghiên nói với viên công an làm giấy tờ hộ chiếu rằng: “Tôi
muốn hỏi rõ là các anh có làm không? Nếu không thì cứ nói thẳng để tôi dừng, vì
khát vọng đi nước ngoài của chúng tôi cũng không nhiều”.
‘Vì ai gia đình chúng tôi phải ra
đi?’
Đầu năm nay, cùng với các biến
chuyển theo chiều tích cực của ngoại giao Mỹ–Việt, chuyện đi tỵ nạn của gia
đình Phạm Thanh Nghiên có vẻ được xúc tiến tốt hơn. Tháng Năm 2022, một nhóm
công an từ Bộ gọi bà Nghiên lên làm việc. Đó là cuộc trao đổi thăm dò để xem có
nên để Phạm Thanh Nghiên ra đi hay không.
Trích từ băng ghi âm của Phạm Thanh
Nghiên, nghe như phía công an có vẻ cố tạo sự hoà hoãn:
– Chúng tôi rất hoan nghênh và ủng
hộ quyết định ra đi của chị.
– Nếu tôi là các anh thì tôi sẽ
không nói như vậy. Phạm Thanh Nghiên đáp.
Viên công an có vẻ sững sờ khi nghe
câu trả lời trên. Phạm Thanh Nghiên nói tiếp:
– Các anh, với tư cách đại diện cho
nhà nước để nói chuyện với tôi là một công dân. Một nhà nước mà khen quyết định
phải bỏ tổ quốc để ra đi, đến một đất nước khác tỵ nạn là quyết định đúng đắn
và đáng được hoan nghênh, thì phải đặt câu hỏi đây là nhà nước gì, chế độ này
là chế độ gì.
Nhóm công an tái mặt. Viên công an
kia nói tiếp như để làm dịu lại bầu không khí đang trở nên căng thẳng:
– Thế thôi cứ coi như là chị đi vì
con nhỏ của mình vậy…
– Thật ra tất cả những người làm cha
làm mẹ đều nghĩ đến con cái của mình. Ông Nguyễn Phú Trọng cũng vì con, Nguyễn
Xuân Phúc cũng vì con. Anh cũng vì con anh. Tôi cũng vì con tôi. Các anh vẫn
thường ra rả luận điệu rằng những người lên tiếng ủng hộ nhân quyền đều nhằm
mục đích “kiếm vé đi Mỹ”. Nhưng nếu tôi muốn, tôi đã có cơ hội từ nhiều năm
trước, nhất là thời gian tôi ở tù.
Khi tôi vay mượn, gom góp để xây căn
nhà ở Vườn rau Lộc Hưng là tôi đã quyết chí ở lại. Các anh nhớ cho, khi nhà tôi
bị đập, con gái tôi được 13 tháng tuổi. Nghĩa là tôi đã xác định khi sống, da
thịt tôi gắn bó với mảnh đất này. Khi chết, nắm xương tàn của tôi cũng được
chôn nơi mảnh đất này. Vậy thì vì ai, vì thế lực nào mà gia đình tôi phải ra
nông nỗi này?
Cả đám công an im lặng.
Suốt một thời gian trước khi lên
đường, phía viên chức ngoại giao Hoa Kỳ luôn nhắc khéo gia đình Phạm Thanh
Nghiên là tuyệt đối kiên nhẫn và im lặng cho chuyến đi vì mọi thứ đều có thể ập
tới những điều khó lường. Sự kiện luật sư Võ An Đôn bị chặn ở phi trường Tân
Sơn Nhất ngay vào lúc xuất cảnh là một bài học đau đớn cho tất cả những người
đi tỵ nạn, bởi phía chính quyền CSVN có thể đổi ý vào bất kỳ lúc nào.
Trong những ngày tháng cuối cùng
Phạm Thanh Nghiên còn ở trong nước, Việt Nam liên tục xảy ra nhiều vụ xét xử,
bắt bớ vô lý của công an CSVN. Nhưng số người lên tiếng phản đối không nhiều vì
việc đàn áp diễn ra ở khắp nơi.
“Nhiều lúc tôi muốn vứt hết chuyện
đi đứng để cùng lên tiếng với xã hội nhưng vì nghĩ đến chồng, con mà đành nín
nhịn. Có lúc giận phát điên,” Phạm Thanh Nghiên kể.
Nếu theo dõi Facebook và blog cá
nhân của Phạm Thanh Nghiên, có thể thấy chị luôn là một trong những người
thường có phản ứng tức thì trước các vụ bắt bớ, đàn áp. Nhưng vài tháng trước
khi đi, có lúc chị phải đóng trang lại vì không muốn mình bộc phát lên tiếng.
Biết bao giờ thấy lại quê hương?
Ngày 12 Tháng Tư, Phạm Thanh Nghiên
cùng gia đình im lặng đi ra sân bay. Làm thủ tục có nhân viên IOM
(International Organization for Migration) đi kèm. Bên ngoài thì có hai nhân
viên của Toà Tổng Lãnh sự Mỹ giám sát. Dù đến sân bay trước giờ khởi hành 3
tiếng rưỡi đồng hồ, nhân viên làm thủ tục check in của hãng hàng không Qatar đã
nhận được lệnh phải treo trường hợp của gia đình Phạm Thanh Nghiên suốt hơn hai
tiếng. Mục đích là để chờ ý kiến cuối cùng của Bộ công an là có xác nhận cho đi
tỵ nạn hay không. Lúc đó, nếu vì bất kỳ lý do gì mà Ngoại truởng Mỹ thay đổi
hành trình đến Việt Nam, cũng có nghĩa là gia đình Phạm Thanh Nghiên phải quay
về.
Khi chỉ còn vài chục phút nữa là
chuyến bay cất cánh, an ninh sân bay Tân Sơn Nhất mới nhận được lệnh cho phép
ra đi. Khi bắt đầu vào, qua cửa kiểm tra an ninh ra phòng chờ lên sân bay, tay công
an cầm giấy tờ và cười cười hỏi, như không biết gì “đi Mỹ vì lý do gì đấy?”
Phạm Thanh Nghiên không trả lời. Tay
công an lại nhếch mép hỏi:
– Ai bảo lãnh đi Mỹ thế?
– Chính phủ Mỹ – Nghiên đáp, quay
mặt đi.
– Chắc phải có công gì thì chính phủ
Mỹ mới bảo lãnh chứ, tay công an cười khẩy.
Phạm Thanh Nghiên nhịn, không trả
lời, cố để cho xong phần của mình, đi vào phòng chờ. Ngay sau đó ông Huỳnh Anh
Tú qua phần kiểm tra, bị tay công an đó giữ lại, cầm hộ chiếu lật qua lật lại,
rồi nói “chuyến đi này chúng tôi hỗ trợ các anh chị đi nhanh chóng, các anh chị
cũng nên cho mấy anh em chút gì đó uống cafe chứ”.
Ông Tú lưỡng lự, rồi bất đắc dĩ thả
tờ 500 ngàn xuống trước mặt tên công an theo sự ra hiệu của hắn. Câu chuyện đó,
nhắc nhớ có lần nhà văn Tưởng Năng Tiến từ San Jose, Hoa Kỳ, gửi chút tiền mừng
Tết cho bé Tôm, con của hai vợ chồng Nghiên – Tú. Khi ra đến nơi gửi tiền, nhân
viên chuyển tiền sau khi đánh số điện thoại của Phạm Thanh Nghiên để nhận tiền,
bần thần nói với nhà văn Tưởng Năng Tiến rằng công an Việt Nam có gửi kèm danh
sách cấm không được nhận tiền chuyển về trong nước, đặc biệt với “nhân vật phản
động này.”
Chuyến bay quá cảnh bình yên ở Doha,
Qatar. Bé con nhà Phạm Thanh Nghiên thức dậy và làm quen với vài đứa bé
Afghanistan cũng đang trên đường tỵ nạn. Những đứa trẻ hồn nhiên đi vào thế
giới mới, tìm sự tự do không thể thấy được nơi quê hương mình. Có lẽ nhiều năm
nữa, chúng mới hiểu hơn cha mẹ mình đã hy sinh như thế nào cho một cuộc đời
mới, mái ấm mới.
“Buồn quá, không biết khi nào mới
nhìn thấy lại quê hương”, tin nhắn cuối cùng của Phạm Thanh Nghiên cho một
người bạn trong nước.
14 giờ 30 phút ngày 13 Tháng Tư, năm
2023, gia đình Phạm Thanh Nghiên đặt chân xuống Houston, sau ba giờ làm thủ tục
vào Mỹ, cho một hành trình dựng lại nhà trên vùng đất mới.
No comments:
Post a Comment