Friday, July 13, 2018

BIỂU TÌNH THỂ HIỆN SỨC SỐNG CỦA MỘT QUỐC GIA.

Đất Nước Đứng Lên

 Dưới chính sách ngu dân, CSVN đã làm người dân sợ biểu tình trong khi biểu tình mới thực sự biểu lộ sự sống sinh động với suy nghĩ phong phú về an lạc hạnh phúc của một dân tộc. Liên tục chương trình, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục Đất Nước Đứng Lên qua bài viết của tác giả Dương Hoài Linh với tựa đề: “Biểu Tình Thể Hiện Sức Sống Của Một Quốc Gia”” sẽ được Nguyên Khải trình bày sau đây..

Người dân các nước độc tài do bị tuyên truyền nên cho rằng biểu tình là một biểu lộ của sự mất ổn định quốc gia. Mỗi khi thấy một nước dân chủ nào đó nổ ra biểu tình họ thường lấy làm tự hào là nước mình tuy nghèo mà ổn định, nhân dân và chính phủ đồng lòng. Và họ lấy làm tức giận mỗi khi có ai đó khuyên người dân nên xuống đường biểu tình.

Đây là một suy nghĩ sai lầm nghiêm trọng.
Hiến pháp của các nước dân chủ chấp nhận đa đảng và đối lập. Khi một đảng được dân bầu lên nắm quyền thì đảng đối lập còn lại sẽ tìm cách để hạ bệ uy tín của đảng đang nắm quyền trong lòng dân hòng tranh thủ phiếu trong lần bầu cử tới. Vì thế báo chí của phe đối lập luôn săn tìm, moi móc, chỉ trích những cái xấu của cơ quan hành pháp, của vị tổng thống đang tại vị, cố làm sao để trong đợt bầu cử giữa kỳ và cuối nhiệm kỳ uy tín của tổng thống này xuống dưới mức thấp nhất. Tuy nhiên chỉ trích thì phải căn cứ trên sự thật và hợp lý nếu không trong một nước dân trí cao những chỉ trích thiếu căn cứ đó sẽ mang tác dụng phản tuyên truyền, tự mình hạ thấp mình. Phía báo chí của đảng đang nắm quyền cũng vậy, ca ngợi tổng thống cũng phải dựa trên sự thật. Ca ngợi láo như báo chí cộng sản ca ngợi tổng Trọng, Xuân Phúc là có nước ăn cám.
Ngay một nước đang lúc phát triển ổn định thịnh vượng nhất, nghiệp đoàn công nhân cũng đứng ra tổ chức cho công nhân biểu tình, đình công để nhắc nhở chính quyền và giới chủ. Ví dụ ở Mỹ các nhân công làm ở các siêu thị lớn như King Super, Walmart… luôn luôn được nghiệp đoàn phân công nghỉ để biểu tình hoặc đình công để nhắc nhở giới chủ. Và trong những ngày biểu tình, đình công này họ vẫn được trả lương như một ngày đi làm bình thường.
Đó là vì các quốc gia này đã thực hiện một nguyên lý căn bản của tự do:”Một quốc gia không thể bảo tồn sự tự do nếu những kẻ cầm quyền không được nhắc nhở rằng nhân dân sẽ phản kháng bằng biểu tình và đình công”. Tuy nhiên ở các nước độc tài, biểu tình không phải chỉ dừng ở mức độ nhắc nhở chính quyền. Các quốc gia này cần thiết phải dùng biểu tình, bất tuân dân sự để thay đổi thể chế chính trị, giành lại quyền tự quyết. Thế nhưng người dân các nước này lại viện cớ rằng vì chính quyền không cho phép nên không thể biểu tình. Họ dựa vào luật pháp các nước dân chủ để nói điều đó.
Sự thật biểu tình là một quyền tự nhiên của con người. Khi đã là quyền tự nhiên thì không cần xin phép chính quyền vì chẳng có một quốc hội bù nhìn của một chính quyền độc tài nào lại cho phép người dân biểu tình để lật đổ mình. Chúng sẽ tìm cách khất lần để người dân nằm im chịu đựng bất công, mặc cho chúng ra những chính sách và luật pháp vô lý.
Ở các nước dân chủ do luật pháp là của dân nên người dân khi muốn biểu tình phải thông báo với chính quyền và chấp hành những luật do quốc hội của mình đặt ra. Vì đây là quốc hội do dân bầu nên chấp hành những luật này cũng là chấp hành chính mình. Hơn nữa khi anh đã có thể chế dân chủ thực sự rồi nên anh không cần thiết phải biểu tình để thay đổi thể chế nữa. Do vậy anh chỉ cần biểu tình trong văn minh và phản kháng trong phạm vi luật cho phép. Nhưng trong chế độ độc tài anh chấp hành luật do bọn độc tài đặt ra thì anh sẽ không bao giờ thay đổi được thể chế. Vì luật đó nhằm mục đích bảo vệ chính quyền độc tài nên sẽ tước hết tự do và khả năng phản kháng của người dân. Vì thế theo Thomas Jefferson:
“…Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc.
Rằng để bảo đảm cho những quyền lợi này, các chính quyền được lập ra trong nhân dân và có được quyền lực chính đáng trên căn bản là sự đồng ý của nhân dân.
Rằng bất cứ khi nào một thể chế chính quyền nào đó phá vỡ những mục tiêu này thì nhân dân có quyền thay đổi hoặc loại bỏ chính quyền đó và lập nên một chính quyền mới, đặt trên nền tảng những nguyên tắc cũng như tổ chức thực thi quyền hành theo một thể chế sao cho có hiệu quả tốt nhất đối với an toàn và hạnh phúc của họ.”
Và theo John Locke: “bất cứ khi nào chính quyền tìm cách tước đoạt và phá hoại tài sản của người dân hoặc đẩy họ vào cảnh nô lệ dưới một thứ quyền hành tự tiện thì chính quyền đã tự đặt mình vào tình trạng chiến tranh với người dân, do vậy người dân không cần phải phục tùng chính quyền thêm nữa.”
Vì thế trong điều kiện chính quyền cộng sản manh tâm bán nước như hiện nay nếu người dân Việt Nam ngoan ngoãn chờ luật mà không xuống đường để thay đổi thể chế chính trị thì họ đang khoanh tay chịu chết. Và đáng thất vọng nhất chính là đội ngũ trí thức Việt Nam đã không đủ can đảm để đứng ra lãnh đạo toàn dân làm một cuộc cách mạng từ độc tài sang dân chủ để cứu nước.
Có lẽ nếu mất nước thì nghìn năm sau sẽ nhớ lại để khinh bỉ thế hệ đang sống hôm nay: một thế hệ cúi đầu.
Dương Hoài Linh.

No comments:

Post a Comment