Thưa quí thinh giả,
Có thể nói danh từ môi trường, và ô nhiễm môi trường còn khá xa lạ 
với người dân nước ta mấy năm trước đây, nhất là đối với bà con sống ở 
những vùng sâu, vùng xa; nếu không có cái tai họa lớn đã xảy ra như vụ 
Formosa từ tháng Tư năm 2016 đến nay, thì vấn đề môi sinh vẫn không trở 
thành đề tài được quan tâm đúng mức. 
Trong khuôn khổ bài quan điểm này, chúng tôi chỉ tóm tắt mấy điểm 
chính liên quan đến 3 lãnh vực có ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống của 
mỗi người chúng ta, đó là không khí, nước uống và thức ăn. Không ai sống
 được nếu thiếu ba thứ này; nhưng hiện nay cả ba thứ quan trọng ấy đều 
gây nguy hại cho sức khỏe chúng ta.
Không khí chúng ta hít thở đang trộn lẫn với đủ các thứ tro bụi, khói
 độc, các tinh thể hóa chất thoát ra từ các hãng xưởng chế biến, sản 
xuất, nhà máy nhiệt điện, hàng triệu xe hơi, xe gắn máy, máy móc công 
nghiệp. Mùi hôi thối bốc lên từ những bãi rác, đem theo vô số mầm bệnh 
trong không khí. Những lớp mây mù chứa sulfur làm mưa acid sufuric, tiêu
 diệt thực vật, sinh vật ở nhiều nơi.….
Nguồn nước chúng ta uống hàng ngày lấy từ các sông ngòi suối nguồn 
trên cả nước, trước đây khá trong sạch, nhưng hiện nay đã bị ô nhiễm 
nghiêm trọng do hóa chất từ các hãng xưởng đổ xuống. Con sông Đồng Nai 
cung cấp nước cho hàng chục triệu cư dân vùng Sài Gòn, Gia Định, Biên 
Hòa, thế mà người ta đã vất xuống dòng sông này đủ các thứ phế thải, kể 
cả hàng ngàn con heo gà chết bệnh. Nước thải chưa khử trùng, chưa lọc ở 
các nhà thương, các trung tâm y tế, các phòng thí nghiệm, mang theo vi 
khuổn và các mầm bệnh nguy hiểm, nước thải của những hãng xưởng sử dụng 
nhiều hóa chất độc hại đều cho chảy ra sông, khiến tôm cá phải chết, 
nước sông hôi tanh nồng nặc. Nguồn nước ngầm hiện nay cũng không còn an 
toàn nữa.
Về thực phẩm, không kể đến vô số các loại thực phẩm độc hại đã chế 
biến, kể cả rau trái hoa quả được nhập từ Trung Cộng, bán với giá rẻ. 
Trong khi ấy các sản phẩm nội đia thiết thực cho người dân như tôm, cá, 
thịt heo, gà, bò, cùng các loại rau cỏ, củ, trái cây đều không còn an 
toàn, bởi người nuôi trồng, sản xuất và chế biến, đã sử dụng các hóa 
chất không có nguồn gốc, không được dùng trong thực phẩm, mục đích là để
 thu nhiều lợi nhuận, bất kể đến hậu quả cho người tiêu dùng.
Những sự kiện nêu ra trên đây đã rất phổ thông, và hầu như ai cũng quan tâm, cũng đều nói tới. 
Có hai câu hỏi chúng ta phải nêu ra: (1) Tại sao lại xảy ra tình 
trạng này ở Việt Nam? (2) Ai là người có trách nhiệm phải giải quyết 
tình trạng này? 
Để trả lời cho câu hỏi thứ nhất, chúng ta thấy có ba yếu tố chính, 
một là vì chính sách phát kiển kinh tế trở thành nhu cầu ưu tiên số một,
 nên người ta đã gạt qua một bên những di hại khác, mà chỉ nhắm đạt được
 mục tiêu đã đề ra. Hai là nhà nước thả lỏng, hay vì tham nhũng đã làm 
ngơ để cho các công ty phá hoại môi sinh. Ba là tâm lý ích kỷ và vô 
trách nhiệm của con người. Vì lợi nhuận, nhiều người đã trở nên ích kỹ 
đến độ tàn ác, nhắm mắt, bịt tai trước những thảm họa do lòng tham của 
họ gây ra. 
Còn câu hỏi thứ hai, đặt ra vấn đề ai chịu trách nhiệm, thì trước hết
 đó là nhà cầm quyền, thứ đến là mỗi cá nhân trong xã hội. Nhà cầm quyền
 không vạch ra được chính sách và đường lối đúng đắn, không nghiên cứu 
tường tận con đường phát triển kinh tế, đi từ một quốc gia nông nghiệp 
sang một quốc gia kỹ nghệ, phải chuẩn bị thế nào để lợi bất cập hại. 
Điều này lẽ ra VN phải học được từ các nước phương tây, hay Nhật Bản, 
Singapore, Nam Hàn. Thậm chí những gì đang xảy ra tại Trung Cộng, cũng 
là một bài học cần tránh. 
Đối với mỗi cá nhân trong xã hội, họ cần được cung cấp những thông 
tin đầy đủ và chính xác về hiểm họa do ô nhiễm môi trường gây ra. Công 
tác này phải được đưa lên hàng quốc sách với những kế hoạch rất tinh vi.
 Khởi sự từ học đường, dạy cho con trẻ từ lớp mẫu giáo lên đến trung 
học, đại học phải biết giữ bảo vệ môi trường sống. Rồi từ gia đình đến 
tổ dân phố, đến thôn xã, huyện, tỉnh. Đến các cơ quan nhà nước, các công
 tư sở,  đều được hướng dẫn, nhắc nhớ. Song song với chương trình giáo 
dục, phải kèm theo các hình phạt tương xứng, và phải được thi hàng cách 
nghiêm minh.
Các hệ thống truyền thanh truyền hình, báo chí cần có các chuyên mục 
nêu ra những nguy hại do ô nhiễm không khí, nước uống và thức ăn gây ra 
cho sức khỏe con người.
Tóm lại cho đến hôm nay, tuy đã có những nỗ lực bảo vệ môi trường 
sống, nhưng rõ ràng hiệu quả chưa có gì đáng kể. Ngược lại sự tàn phá 
môi trường mỗi lúc mỗi gia tăng đến chóng mặt. 
Nếu cứ đà này tiếp diễn thì các nhà thương, bệnh viện sẽ không còn 
chỗ điều trị  bệnh nhân vì môi trường xấu gây ra. Cứ nhìn vào con số 
người mắc bệnh ung thu, và  những người bị bệnh về đường hô hấp gia tăng
 khủng khiếp trong nững năm gần đây, những thứ này đang trực tiếp ảnh 
hưởng đến sức khỏe của chúng ta và những thế hệ con cháu chúng ta, tức 
là sức khỏe của toàn dân Việt Nam. Đây là một vấn đề sinh tử của dân tộc
 cần phải giải quyết đến nơi đến chốn trước khi quá muộn.
Cám ơn quí thính giả đã theo dõi bài quan điểm của chúng tôi.
LLCQ
No comments:
Post a Comment