Liên tục chương trình, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục Người Dân Tự Quyết của Lý Trần Công, qua bài viết có tiêu đề: “2/9 Ngày khởi đầu cho một thời kỳ đen tối” sẽ được Hướng Dương trình bày.
Ngày 2/9/1945, ngày mà csVN tuyên truyền rằng đây chính là ngày khai
sinh ra nước Việt Nam “dân chủ cộng hòa” nên hàng năm vẫn rình rang tổ
chức ăn mừng cùng với kể lể công ơn của đảng. Và như lời vàng ngọc của
đồng chí bí thư – giáo sư – tiến sỹ Nguyễn Thiện Nhân thì chính nhờ công
lao của Hồ Chí Minh mà Việt Nam mới có tên trên bản đồ thế giới.
Dĩ nhiên người dân có hiểu biết, họ cười khinh bỉ cho những phát ngôn
đỉnh cao trí tuệ của các quan chức cộng sản. Từ sau cái ngày 2/9/1945
định mệnh đó, dân tộc Việt Nam đã trải qua 74 năm đầy tang thương, máu
lửa, chết chóc, ly tán do Hồ Chí Minh và đồng đảng của ông ta gây ra cho
đến tận ngày nay. Sau thế chiến thứ hai, thì cuộc chiến tranh do Hồ Chí
Minh phát động nhân danh giải phóng miền Nam chống đế quốc Mỹ xâm lược,
kéo dài 20 năm từ 1955 đến 1975 là vô cùng khốc liệt, đẫm máu và không
cần thiết. Tùy theo các thống kê khác nhau, số người Việt Nam bị thiệt
mạng trong chiến tranh Đông Dương lần 2 do csVN phát động là từ 2 đến 5
triệu người, cùng hàng triệu người khác tàn tật và bị thương. Hồ Chí
Minh là kẻ phát động chiến tranh vì tham vọng quyền lực , nhưng ông ta
đã không có cơ hội để nhìn thấy di hại do mình gây ra đã làm chia rẽ dân
tộc cho đến tận ngày nay. Sự thật đã được phơi bày khi nhiều minh chứng
cho thấy Hồ Chí Minh là công cụ của cộng sản quốc tế, nhằm thực thiện
các tham vọng của bè lũ thực dân “Đỏ” là Liên Sô và Tàu cộng. Còn cái
nhãn mác “giải phóng dân tộc” của Hồ Chí Minh cốt yếu là để lợi dụng
lòng yêu nước của người dân. Lê Duẩn, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam
đã thay mặt Hồ Chí Minh để nói lên bản chất thật của csVN là:“Ta đánh
Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ
nghĩa và cả nhân loại”.
“Chủ nghĩa cộng sản có thứ ngôn ngữ ai cũng hiểu được – thành tố của
nó là: đói khát, thèm muốn và cái chết.”, câu nói của Gertrude Stein đã
bao hàm gần đầy đủ bản chất của người cộng sản. Tất cả các giai cấp phải
bị triệt tiêu, để thiết lập cho bằng được giai cấp thống trị mới là
giai cấp vô sản hay còn gọi là giai cấp “Đỏ”. Đó chính là giấc mơ của
Các-Mác cha đẻ của chủ thuyết cộng sản. Một số học giả, bao gồm chuyên
gia viết tiểu sử Stalin – Simon Sebag Montefiore, cựu thành viên Bộ
Chính trị Alexander Nikolaevich Yakovlev và Jonathan Brent của Đại học
Yale, công bố số người đã bị giết chết vào khoảng 20 triệu người, từ khi
Lê-nin lên cầm quyền và sau đó là dưới thời của nhà nước Liên bang
Xô-viết. 20 triệu sinh mạng phải chết chỉ vì những lý do chính trị, sắc
tộc, thanh trừng giai cấp, tôn giáo và cả chết đói. Với Mao Trạch Đông
tình trạng chết chóc của người Hoa còn thê thảm hơn nhiều. Tại Trung
Quốc từ 1949 đến 1976, các chính sách và chủ trương của Mao đã khiến cho
khoảng 65 triệu người thiệt mạng. Nhiều nhà sử học cho rằng dưới thời
Mao đã có một cuộc diệt chủng và tàn sát quy mô lớn diễn ra tại Trung
Quốc. Mao trạch Đông giết người hàng loạt qua các chiến dịch: Cải cách
ruộng đất và đàn áp những người phản cách mạng; Kinh tế Đại nhảy vọt;
Cách mạng văn hóa. Hồ Chí Minh tên tay sai của Mao Trạch Đông cũng tiến
hành chiến dịch “Cải cách ruộng đất” theo mô hình Tàu cộng ở Việt Nam,
với khẩu hiệu “Trí phú địa hào đào tận gốc, trốc tận rễ”, từ năm 1953
đến 1956 đã có hàng trăm ngàn người Việt bị giết và tù đày, nhà cửa,
ruộng vườn của họ bị tịch thu.
Thế kỷ 21, chỉ còn vài nước đi theo chủ nghĩa cộng sản như Trung
quốc, Cuba, Bắc Triều Tiên, Lào, Việt Nam, nhưng giai cấp thống trị “Đỏ”
đã kịp hình thành và đang trên đường hoàn thiện những bản chất xấu xa
của chúng như: cướp bóc, khủng bố, giết người cho phù hợp với thời thế
mới. Vì thế ngày 2/9, csVN không có lý do gì để mà không ăn mừng khi
chúng đã hoàn thành giấc mơ để trở thành giai cấp thống trị mới. 2/9 là
“quốc khánh” của riêng người cộng sản, nhưng nó chính là ngày “Quốc Nạn”
của toàn dân Việt Nam. Bởi không có lý do gì để mà vui sướng ăn mừng
trên những xác người đã chết dưới bàn tay của Bác và đảng. Việt Nam đến
giờ này vẫn chưa có Độc Lập thật sự khi mà biển, đảo, tài nguyên, đất
đai mất dần vào tay Trung cộng, còn nền kinh tế thì bị Tàu cộng thao
túng và khống chế. Còn hai chữ Tự Do không cần nói thì cả nhân loại này
đều hiểu sống dưới các chế độ cộng sản, thì làm gì có tự do. Đến ngay cả
quyền con người còn bị chà đạp, thì tự do chỉ là một món bánh vẽ. Hạnh
phúc thì có, nhưng tiếc rằng chỉ có quan chức cộng sản và gia đình họ
mới có hạnh phúc với hàng tá lâu đài, biệt phủ, dollar – tiền vàng đầy
ắp trong ngân hàng kể cả ở nước ngoài. Trong lúc đó đại đa số người dân
sống trong bần hàn, cơ cực, với biết bao thuế, phí bủa vây, nợ công đè
nặng trên hai vai, trẻ sơ sinh cũng không được miễn trừ…
Suốt ba tháng qua người dân ở Hong-kong đã liên tục biểu tình để bảo
vệ nền tự do dân chủ mà Tàu cộng đang lăm le cướp mất của họ. Dân
Hong-kong họ chưa thực sự sống dưới chế độ cộng sản ngày nào, nhưng họ
biết lo xa mà hành động. Người dân Việt Nam chúng ta từ ngày 2/9/1945 đã
mất tự do, dân chủ cho đến ngày nay, vậy chúng ta cần suy nghĩ về điều
gì khi nhìn sang Hong-kong? Mất tự do chúng ta vẫn còn hy vọng giành
lại, nhưng vô cảm với thời cuộc, mất hành động phản kháng với một chế độ
độc tài, độc ác, đó là một hành vi tự hủy diệt chính dân tộc mình.
Lý Trần Công
No comments:
Post a Comment