Người ta hay nói “cùng tắc biến, biến tắc thông”. Không biết quy luật đó liệu có ứng vào trường hợp Đồng Tâm hay không, nhưng “hiệp một” đã qua và “hiệp hai” đã đến. Điều gì phải đến đã đến. Chỉ có điều, ta chưa biết “hệ quả không định trước” là gì.
Cách đây khoảng hai tháng, vì nhiều lý do còn chưa thật rõ, Đồng Tâm
bỗng trở thành một điểm nóng như thùng thuốc súng, một bàn cờ thế đầy
nguy hiểm như “quả bom nổ chậm”, làm cả nước lo lắng như sắp xảy ra thảm
họa. Nhưng may mà quả bom nổ chậm đã được tháo ngòi đầy kịch tính, làm
cả nước thở phào, như một bi kịch kết thúc “có hậu”.
Người Việt mình thật dễ tính và dễ quên, vừa dễ lừa, vừa dễ ngộ nhận.
Gần hai tháng qua, Đồng Tâm bỗng biến mất khỏi màn hình radar như chưa
hề xảy ra. Cách đây vài ngày, tin Công an Hà Nội quyết định khởi tố vụ
án Đồng Tâm như một mồi lửa đốt nóng quả bom nổ chậm, làm Đồng Tâm trở
lại màn hình radar như trước. Cả nước lại như lên đồng, và ngồi trên
thùng thuốc súng. Chưa biết “hiệp hai” Đồng Tâm liệu kết thúc có hậu hay
không, nhưng đáng tiếc là nhiều người (cả luật sư và nhà báo) cũng bị
phân hóa và tranh cãi như mổ bò.
Nói cách khác, Đồng Tâm như một “trận đồ bát quái” để các nhóm lợi
ích cướp đất của dân, để các phe phái chính trị đấu đá tranh giành quyền
lực, và những kẻ cơ hội mị dân có dịp nhảy vào hôi như đám kền kền.
Người ta hay nói “Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết”.
Người dân luôn là nạn nhân và dù ai thắng thì họ cũng thua. Hết chiến
tranh huynh đệ tương tàn, nay lại đến tranh giành quyền lực như “trò
chơi vương quyền” (game of thrones).
Trong một thể chế mà mọi lĩnh vực đều bị “chính trị hóa” và các vụ án
xử quan tham phải theo luật đảng, như ông phó giám đốc công an Sài Gòn
đã công khai thừa nhận, thì khởi tố người dân Đồng Tâm “theo đúng quy
trình pháp luật” thật bất cập và bất công. Trước “bước đường cùng”,
người dân Đồng Tâm chỉ còn cách theo lời khuyên của cố Tổng Bí thư
Nguyễn Văn Linh là “hãy tự cứu mình trước khi trời cứu”. Nếu lời cam kết
quân tử trong văn tự ký tươi kèm lăn tay của Chủ tịch Thành phố và đại
biểu quốc hội “không có giá trị pháp lý” vì người ký bội tín do bất cứ
lý do gì, thì dân Đồng Tâm chắc chỉ còn 3 lựa chọn:
Thứ nhất, “quốc tế hóa” sự việc, đưa vụ tranh chấp và kiện tụng này
ra công luận và toà án quốc tế, vì người dân bị đối xử bất công và các
luật sư bênh vực họ cũng bất lực trước các nhóm lợi ích và luật pháp
nước sở tại. Các luật sư (trong nước và ngoài nước) nếu thực có tâm và
năng lực thì hãy giúp dân Đồng Tâm “khởi kiện tập thể”, đưa vụ tranh
chấp và vi phạm dân quyền này ra Tòa án Quốc tế của LHQ (International
Court of Justice).
Thứ hai, nếu dân Đồng Tâm đấu tranh ôn hòa và khởi kiện chính đáng
không có kết quả, vẫn bị tước hết nguồn sống và dồn đến bước đường cùng,
thì họ chỉ còn một lối thoát là “di cư tập thể” sang nước khác. Cả làng
thử xin quy chế tị nạn, thông qua UNHCR dàn xếp với một nước thứ ba cho
tái định cư. Hàng triệu người Việt đã từng ra đi bằng thuyền, hàng vạn
người khác ra đi bằng máy bay, trong đó có các quan tham “ăn của dân
không chừa một thứ gì” để làm giàu rồi “tìm đường cứu nước”. Tại sao
người dân Đồng Tâm lại không thể?
Thứ ba, nếu hai cách trên đều không có kết quả, thì dân Đồng Tâm chỉ
còn cách cuối cùng là “tự thủ” để gây sốc quốc gia (và quốc tế). Họ lại
phải “rào làng chiến đấu” một lần nữa như “đấu tranh này là trận cuối
cùng”. Nếu không có “con tin” thì dân Đồng Tâm đành phải biến mình
thành “vật tế thần” (còn hơn “khổ nhục kế”). Những người dũng cảm trong
làng có thể dấn thân “tự cứu mình” như những người “tử vì đạo” bằng cách
“tuyệt thực tập thể”, hay thậm chí sẵn sàng tự thiêu (nếu cần) như hòa
thượng Thích Quảng Đức (1963).
Mỗi khi bí cờ, những người bị dồn đến bước đường cùng hay dùng nước
cờ gambit để thoát hiểm bằng “đòn cân não” khi thi gan đấu trí, vì kẻ
nào không sợ chết thường thắng. Con nhím khi bị thú lớn tấn công thì nó
cuộn tròn và xù bộ lông lên như một bàn chông để tự vệ. Con sứa nhỏ bé
và mềm yếu nhưng có chất độc làm cá lớn không dám ăn thịt. Đó là bản
năng tự vệ chính đáng của tạo hóa ban cho để răn đe (deterrence) và liên
kết (linkage). Nếu “hiệp một” là tiền đề cho “hiệp hai” thì “hệ quả
không định trước” có cơ may tốt hơn xấu.
Nay người dân Đồng Tâm không còn gì để mất, nên họ có thể chơi nước
cờ gambit, nhưng phải thận trọng vì “sai một ly đi một dặm”. Đồng Tâm
là một mô hình cần được bảo vệ và nhân bản, như Mao đã nói, “cách mạng
không phải là một bữa tiệc”. Khác với bài học Ô Khảm, bài học Đồng Tâm
cho thấy người dân có thể thoát hiểm bằng nước cờ gambit khôn ngoan, nếu
họ dám chơi và biết vận dụng sáng tạo quy luật “cùng tắc biến, biến tắc
thông”./.
Nguyễn Quang Dy
No comments:
Post a Comment