Thứ Bảy, ngày 12.10.2013
Tiếp theo đây, như thường lệ vào Thứ
Bẩy, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA CHÚNG TA do
HẢI NGUYÊN phụ trách điều hợp.
HẢI NGUYÊN: Kính chào quý vị thính giả, NHỮNG VẤN ĐỀ
CỦA CHÚNG TA tuần này xin được thảo luận về "Một quan niệm chính trị
mới cho một nước Việt Nam hậu CS". Diễn giả là Luật Sư Trần Thanh Hiệp,
cựu luật sư các tòa thượng thẩm ở Sài Gòn và Paris, Pháp. LS Trần Thanh
Hiệp năm nay 85 tuổi, tham gia chính trường Việt Nam liên tục 60 năm
qua, và hiện là chủ tịch Trung Tâm Việt Nam Về Nhân Quyền. Ông cư ngụ
tại Paris thủ đô nước Pháp nhưng thường xuyên bôn ba khắp nơi và hiện
đang có mặt tại California, Hoa Kỳ.
HẢI NGUYÊN (HN): Trước hết, xin LS cho biết, theo quan điểm của Ông thì chúng ta nên hiểu nhóm chữ "hậu cộng sản" như thế nào?
TRẦN THANH HIỆP (TTH): Trước khi trả lời các câu hỏi
của qúy Đài, tôi thấy cần nói cho rõ hai điều sau đây : Thứ nhất, khi
trả lời các câu hỏi mà Đài ĐLSN sẽ đặt cho tôi hôm nay, tôi chỉ muốn
trình bày một số ý kiến của riêng tôi mà tôi cho là có thể góp phần làm
sáng tỏ một số vấn đề thời sự nóng hổi của đất nước. Thứ hai, tôi không
có tham vọng coi đó là những chân lý hay hô hào mọi người hãy chấp nhận ý
kiến của tôi như là những chân lý. Tôi rất mong sẽ không có những sự
hiểu lầm, vô tình hay cố ý, về sự phát biểu của tôi.
Bây giờ tôi xin đi vào cuộc trao đổi với Đài ĐLSN. Theo tôi, bàn về
một chế độ chính trị hậu-cộng-sản ở Việt Nam là bàn về tương lai chính
trị của Việt Nam. Vì thế, thành ngữ hậu-cộng-sản cần phải đuợc hiểu theo
cả về nghĩa hẹp lẫn nghĩa rộng. Hẹp là có ý nói về thứ tự thời gian.
Vậy chế độ hậu-cộng-sản là chế độ tiếp theo sau, và sẽ thay đổi hẳn, chế
độ cộng sản là chế độ phải loại bỏ và đã được loại bỏ. Vì lẽ đó chế độ
chính trị mới hay hậu-cộng-sản còn phải hiểu theo nghĩa rộng, tứ là chế
độ này phải có những đặc tính bảo đảm ít ra là hai điều : Một mặt, nó
phải chấm dứt được quốc nạn cộng sản và mặt khác, nó cũng phải ngăn giữ
kỳ được không để cho quốc nạn này tái diễn trên đất nước thêm một lần
nữa. Trong lịch sử thế giới hiện đại có mỗ tiền lệ lịch sử đã được cả
nhân loại trân trọng. Đó là sự thành công trong sự nghiệp phục hưng đất
nước có thể nói rất đáng khâm phục của dân tộc Đức dưới ngọn cờ lãnh đạo
của Cộng Hòa Liên Bang Đức Quốc.
HN: Xin LS nói rõ thêm về tiền lệ "Tây Đức" hay
"Cộng Hòa Liên Bang Đức quốc" thông qua Bản Hiến Pháp hay còn gọi là
"Luật Căn Bản 1949" của Cộng Hòa Liên Bang Đức quốc.
TTH.- Năm 1945, sau chiến thắng của Đồng Minh, tập
đoàn cầm quyền na zi, phát xít Đức đã phải trả lời và thụ hình về những
hành vi vô nhân đạo này trước tòa án quốc tế. Năm 1948, ba cường quốc
Anh, Pháp và Mỹ đã tạo điều kiện cho bộ phận của dân tộc Đức sinh sống
trong vùng chiếm đóng của Đồng Minh xây dựng lại đất nước. Và sự nghiệp
phục hưng dân tộc này đã dựa trên một văn bản pháp lý có tên gọi là Luật
Căn Bản 1949. Tuy gọi là Luật Căn Bản nhưng thực ra đó chính là bản
Hiến Pháp xây dựng nước Đức thời hậu chiến. Vì nuớc này vẫn còn ở trong
tình trạng chia đôi Tây Đức Đông Đức nên phải đợi sau khi thống nhất
xong mới sẽ đổi tên là Hiến Pháp. Trong văn bản lịch sử này, nếu chỉ để ý
đọc điều 20, theo đó, Cộng Hòa Liên Bang Đức Quốc là một quốc gia liên
bang dân chủ và xã hội thì đã chẳng thấy được giá trị đích thực của nó.
Phải nghiên cứu nội dung của trên 20 điều đầu tiên của Luật Căn Bản 1949
mới ý thức được rằng văn bản này đã mang lại cho nhân loại trên địa hạt
chính tri, nhân quyền, dân quyền những yếu tố của một nền văn minh nhân
bản mới. Đó là sự kiện lần đầu tiên trong lịch sử Hiến pháp luật, một
bản Hiến pháp đã đưa vấn đền nhân phẩm của con ngườ lên hàng giá trị
tuyệt đối làm nền tảng cho mọi cộng đồng nhân xã, cho hòa bình và công
lý trên thế giới. Và để cho xhủ trương này được thực thiu, bản Hiến Pháp
này đã buộc chính quyền phải triệt để tôn trọng nhân phẩm và bả vệ nó.
Đ8ồng thời bản Hiến pháp còn trù liệu thể hiện nhân phẩm bằng hơn 20
nhân quyền cơ bản ghi rõ trong hiến pháp với đòi hỏi rằng những điều
khoản của hiến pháp dự liệu vác nhân quyền này có hiệu lực áp dụng trực
tiếp đối với cả ba quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp. Chưa hết, Hiến
pháp còn đặt ngoiài vòng pháp luật mọi cá nhân, tổ chức chính trị nào đi
ngược lại chủ trương thượng tôn nhân phẩm, coi những cá nhân, tổ chức
này là vi hiến. Nói cách khác, Luật Căn Bản 1949 đã chính thức ngăn giữ
khi6ng cho cực quyền toàn trị có htể tái x uất hiện trên chính trường
nước Đức. Có thể nói rằng Luật Căn Bản 1959 đã kiên toàn để hoàn thiện
"chế độ đại nghị" nguyên mẫu của Anh Quốc, Hiến pháp cơ năng của Mỹ Quốc
để cung c\ấp cho nhân loại một điển mẫu văn hóa chính trị tiên tiến
nhất.
HN.- Theo LS thì có điều kiện tiên quyết nào cho
việc thiết lập một nền chính trị "hậu cộng sản" ở Việt Nam không? Nếu
có thì sẽ phải là điều kiện như thế nào?
TTH.- Tất nhiên là nhất định phải có điều kiện tiên
quyết. Vì độc tài đảng trị, toàn trị không thể sống chung với tự do dân
chủ. Vậy điều kiện tiên quyết để xây dựng dân chủ là phải thanh toán độc
tài. Cũng như ở Liên Xô và Đông Âu cũ thập niên 1990 và ở Bắc Phi,
Trung Đông đầu thập niên 2000, bộ máy cai trị độc tài cộng sản gồm có
Đảng, Chính phủ và hệ thống tổ chức quân chúng công cụ phải giải thể để
nhường cho chế độ dân chủ tự do đặt nền móng xây dựng xã hội mới. Tuy
nhiên, tình hình sự chuyển hóa độc tài sang dân chủ ở Việt Nam không đơn
giản như lý thuyết. Cho nên độc tài vẫn còn tại chức. Vì vậy phải kiếm
ra được một phương thức chuyển hóa thích hợp, vừa giải thể giải thể độc
tài vừa xây dựng dân chủ. Phương thức này chi có thể đạt được mục đích
nếu phe dân chủ đủ tài trí và thế lực để hành động thay vì chỉ bàn cãi
suông về lập trường và lý thuyết.
HN.- Trong hiện tình ở trong nước cũng như ở
ngoài nước, có thể làm được gì để dọn đường cho việc thiết lập một chế
độ chính trị "hậu cộng sản"?
TTH.- Trong nước, đảng cộng sản cầm quyền đang phải
đối mặt với sự vùng dậy đòi nhân quyền, dân quyền của mọi tầng lớp xã
hội. Trong khi đó, đảng này nội bộ chia rẽ trầm trọng, nạn tham nhũng
hoành hành đại qui mô, kinh tế suy sụp tận đáy, đe dọa xâm lược phương
Bắc ngày càng lớn, thiểu số lãnh đạo lại chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng
để mặc cho bọn tay sai cấp dưới tự tung tự tác dầy xéo lên luật pháp
cưiớp của giết người. Tôi tưởng rằng dân chúng, nhất là những người dân
chủ đã dễ dàng hấy được đâu là phưong thức vừa giải thể độc tài vừa xây
dựng dân chủ. Ở ngoài nước tôi tự hỏi liệu hững người dân chủ có dám tin
rằng thời cơ đánh bại độc tài ở trong nước đang đến để củng cố lại hàng
ngũ tranh đấu, rèn đúc ý thức chính trị, đầu tư về mọi mặt cho tương
lai đất nước. Một quốc gia Việt Nam mới, dân chủ tự do văn minh thịnh
vượng sẽ không tự trên trời rơi xuông mà phải khai sinh bằng máu, nuiớc
mắt và mồ hôi.
HN- Liệu có thể tiến hành ngay từ lúc này những
cải cách chính trị ở trong nước, và nếu cần, cả ở ngoài nước, như là
khởi đầu cho công trình xây dựng một Việt Nam "hậu cộng sản" không?
TTH.- Những gì tôi đã trình bày ở trên cho phép tôi
trả lời là "có thể có" nếu mọi người đều muốn bắt tay vào việc thay vì
chỉ nói mà không làm. Nhưng nếu không làm thì chắc chắn câu giải đáp sẽ
không thể là gì khác hơn "không"./
HN: Vì thì giờ có hạn, chúng tôi xin tạm ngưng
chuyên mục NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA CHÚNG TA hôm nay tại đây. Cám ơn LS Trần
Thanh Hiệp và hẹn gặp lại LS Thứ Bẩy tuần tới để tiếp tục thảo luận về
"Quan niệm chính trị mới cho một nước Việt Nam hậu CS"./.
No comments:
Post a Comment