Wednesday, September 16, 2020

Tư thế người lãnh đạo

Bình Luận

Độc tài đảng trị cs VN đã đưa đất nước đến tệ nạn suy thoái từ kinh tế, đến đạo đức vì các lãnh đạo thiếu khả năng nhưng tham quyền cố vị như TBT kiêm chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng. 

Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của JB Nguyễn Hữu Vinh với tựa đề: “Tư thế người lãnh đạo” sẽ được Song Thập trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay.

Nước Mỹ đang vào giai đoạn cao trào vận động cho cuộc bầu cử Tổng thống vào ngày 3/11 năm nay.

Người ta thấy, những cuộc vận động công khai của mỗi đảng, mỗi ứng cử viên chức vụ Tổng thống diễn ra hàng mấy tháng trời trước khi cuộc bầu cử được tiến hành.

Những cuộc đại hội đảng của đảng Dân Chủ hoặc Cộng Hòa, chỉ là những cuộc họp hành riêng tư của đảng, nhưng được công chiếu rộng rãi cho mọi người dân có thể theo dõi. Kể cả những chuyện riêng của đảng này về đề cử, ứng cử và mọi chương trình, những lời phát biểu của từng cá nhân đảng viên trong đảng.

Nhưng điều lạ nhất trong các cuộc tập trung vận động bầu cử Tổng thống, có lẽ là việc các ứng cử viên thể hiện và trình bày những khả năng của mình để người dân tin rằng họ có đủ khả năng, tài trí, sức khỏe và bảo đảm đầy đủ những điều cần thiết cho chức vụ Tổng thống Hoa Kỳ cả về nội dung lẫn hình thức.

Theo dõi những lời của Joe Biden và Donald Trump trong cuộc đấu khẩu trước cử tri khi cùng tranh cử Tổng thống, người ta thấy một điều rất rõ ràng rằng: Những nhân vật này đã nói về mình với những điều tốt đẹp, những khả năng và những lời họ hứa hẹn với cử tri của mình nếu họ bầu cho mình.

Chợt nhớ lại lời Nguyễn Phú Trọng sau khi đã trải qua những cuộc đấu đá quyền lực đầy sắt máu trong đảng để giành ngôi vị cao nhất. Thì ông ta “bất ngờ” được Đảng bầu chọn làm Tổng Bí Thư và kiêm luôn Chủ tịch nước. Ông ta tự nhận xét về mình trước cử tri toàn quốc rằng: “trình độ, năng lực, sự hiểu biết của tôi có hạn, tuổi tác lại đã lớn”.

Nghĩa là ông ta đã già, đã yếu, đã kém và không đủ năng lực. Vậy mà người dân cũng như cả cái đảng của ông ta vẫn cứ nhắm mắt giao bừa cả cơ đồ dân tộc, cả trăm triệu người vào tay ông ta.

Cũng có nghĩa là do vậy, nếu sau này ông ta có bê có bết ra đó, có bầy nhầy, đùn đỉa ra với những công việc được giao, thì đó không phải là do ông ta mà là trách nhiệm của những kẻ đã giao phó” nhiệm vụ cho ông ta.

Đã từng có bài học Nguyễn Tấn Dũng nói: “Đây là nhiệm vụ đảng giao thì tôi làm, không xin, không chạy”. Do đó việc sai, việc gây ra tội ác là do đảng chứ đâu do ông ta. Và đảng đã phải câm tịt. Hay như Nguyễn Sinh Hùng đã nói: “Quốc hội là của dân, quốc hội sai thì dân chịu chứ kỷ luật ai”.

Cũng có nghĩa là cả đất nước, dân tộc này hèn nhược và suy đồi, ngu dốt đến mức không tìm ra được một ai hơn một lão già đã được người dân phong tặng cho danh hiệu “Lú” một cách công khai từ lâu và ông ta đã chứng minh điều này hoàn toàn đúng.

Ngược lại, ở Việt Nam, một mình Nguyễn Phú Trọng chiếm đĩnh đạc hai ghế cao nhất, to nhất và quyền lực nhất đất nước mà chẳng hề có một ý kiến nào được phản hồi, chẳng có một ai dám mở mồm ngăn cản. Ông ta được đảng tuyệt đối ủng hộ và hậu thuẫn, được nhân dân “đồng tình ủng hộ”… Nếu có một cá nhân nào mở miệng, dù là cụ già 70 tuổi, thì vẫn được đảng của ông cho ngay vào tù vì “lật đổ chính quyền nhân dân”.

Vậy mà ông ta chẳng làm được một việc gì cho đất nước, đến mức người dân phải đặt ra câu hỏi: Đất nước này có cần cái ghế Chủ tịch nước và Tổng Bí thư nữa hay không?

Vì thế nên biển đảo cứ nằm dưới gót giày bọn xâm lược. Xã hội cứ vậy suy đồi, quan chức cứ thế tha hồ bóp nặn, đục khoét nhân dân, tham nhũng lan tràn đến mức “ăn không chừa của dân một thứ gì” (Nguyễn Thị Doan) và ăn một cách tàn bạo đến mức  “Ăn quá dày! Có 2 tỉ mà nâng lên 6 – 7 tỉ” (Nguyễn Thị Kim Ngân). Vì thế, cả bộ máy của đảng và nhà nước cộng sản đã biến thành “một bầy sâu” (Trương Tấn Sang).

Dần dần, ông ta đã biến cả đất nước trở thành “thế lực thù địch” của mình.

Khi một con người không đủ sức khỏe, sự minh mẫn mà cố gánh lấy những việc quá sức mình, thì đó là một sự “phản đạo đức”. Bởi chính sự hèn yếu đó đã làm hại biết bao nhiêu người, cả đất nước và dân tộc. Một tinh thần minh mẫn, sáng suốt khó có thể trú ngụ trong một cơ thể già cỗi và yếu đuối, bạc nhược.

Khi một con người không tin vào khả năng của mình, thì không thể hoàn thành một việc gì đến nơi đến chốn. Và vì vậy, sẽ không có thể gánh vác những việc đòi hỏi sự tự tin bởi khả năng và tiềm lực của bản thân. Khi đã không đủ tự tin vào bản thân, thì không thể tin tưởng ai thay thế mình làm những việc thuộc trách nhiệm, bổn phận của mình.

Khi một con người không đủ minh mẫn, mà nhận những việc cần sự thông minh, trác việt, nhanh nhẹn và tài trí, thì đó là sự háo danh, tham quyền cố vị và chỉ biết nghĩ đến bản thân ích kỷ của mình.

Và khi cả một đất nước, một dân tộc lại đi “giao phó” những trọng trách cho một kẻ già, yếu, bạc nhược, kém thông minh, hạn chế về năng lực, lú lẫn về tinh thần… thì đó là một dân tộc ngu xuẩn xứng đáng bị cai trị./.

JB Nguyễn Hữu Vinh

No comments:

Post a Comment