Nguyễn Phú Trọng muốn noi gương Tập Cận Bình để trở thành
Hoàng Đế đỏ của Việt Nam. Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận
của Phạm Chí Dũng với tựa đề: “Vì sao ông Trọng ‘thích’ ngồi thêm ghế
chủ tịch nước?” sẽ được Hướng Dương trình bày để kết thúc chương trình
phát thanh tối hôm nay.
Không phải ngẫu nhiên mà ông Trọng không thể kiên nhẫn chờ thêm nửa
năm hoặc tối thiểu là 3 tháng cho đủ ‘giỗ 100 ngày Trần Đại Quang’ khi
tìm cách ngồi ngay vào cái ghế trống của kẻ quá cố vừa để lại, như thể
‘của thừa kế’ đó chỉ dành riêng cho Trọng.
Làm thế nào để được ‘chính danh’?
Tính ‘chính danh’ – nhu cầu đầu tiên và quan trọng nhất mà blogger
‘lề đảng’ Huy Đức thốt ra trong bài ‘Nhất thể hóa’ như một cách tung hô
Tổng bí thư Trọng – là lý do đầu tiên và quan trọng hơn cả để ông Trọng
nhất thiết phải được nội bộ đảng và quốc tế xem là chủ tịch nước, tức
nguyên thủ quốc gia, nhất là nếu ông ta muốn sớm tiến hành chuyến công
du đến Washington vào tháng 11 năm 2018 mà không thể bị giới ngoại giao
Mỹ và Tổng thống Donald Trump càm ràm về việc Trọng chỉ là một ‘đảng
trưởng’ mà không phải là người đứng đầu nhà nước.
Không chỉ là thể diện của ‘kênh đảng’, còn có một biểu hiện khác cho
thấy Nguyễn Phú Trọng đặc biệt dành tâm trí cho sĩ diện cá nhân trong
nhiệm vụ tiếp khách quốc tế tại Việt Nam.
Tháng 11 năm 2017, vài ngày sau khi Hội nghị thượng đỉnh kinh tế châu
Á – Thái Bình Dương (APCE) kết thúc tại Đà Nẵng và hệ thống báo đảng tự
ca ngợi hết lời, Nhân Dân – “cơ quan ngôn luận của đảng Cộng sản Việt
Nam” – đã đăng bản tin với tựa đề kỳ quặc: “Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng
tiếp; Chủ tịch nước Trần Đại Quang đón, hội đàm; Thủ tướng Nguyễn Xuân
Phúc hội kiến Tổng thống Hoa Kỳ Đ. Trăm”.
Tựa đề trên có thể khiến người đọc cảm thấy ngay đã có một sự phân
chia “quyền lực” rất có chủ ý và cũng rất tỉ mẩn, lục đục giữa 3/4 của
“tứ trụ” trong việc tiếp “Trăm” (phiên sang tiếng Anh là Trump).
Trước đó khoảng 3 tuần, Washington đã phát thông cáo báo chí: “Sau
khi rời Đà Nẵng, ông Trump sẽ tới Hà Nội trong ngày 11/10, bắt đầu
chuyến thăm chính thức. Tại Hà Nội, ông sẽ gặp Chủ tịch nước Trần Đại
Quang và các lãnh đạo cấp cao khác của Việt Nam”.
Sau đó, Tòa Bạch Ốc phát tiếp thông báo rằng Tổng thống Trump sẽ “chào xã giao” Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc.
Nghĩa là cuộc gặp giữa “Trăm” với Nguyễn Phú Trọng có thể được xem là “bổ sung”.
Sau đó, Tòa Bạch Ốc phát tiếp thông báo rằng Tổng thống Trump sẽ “chào xã giao” Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc.
Nghĩa là cuộc gặp giữa “Trăm” với Nguyễn Phú Trọng có thể được xem là “bổ sung”.
Từ trước ngày 30/9/2018 là thời điểm Bộ Chính trị tổ chức họp bất
thường để bàn phương án nhân sự nào sẽ được ngồi vào cái ghế của Trần
Đại Quang, trong nội bộ đảng bất chợt lan truyền một luồng thông tin cho
biết ‘Cụ Tổng không muốn làm chủ tịch nước đâu, nhưng vì nhiều người
tha thiết đề nghị nên đành phải làm’. Sau đó, thông tin này lan nhanh ra
dư luận các giới trong xã hội. Một lần nữa, Nguyễn Phú Trọng lại được
một số người tin là ‘có đức khiêm tốn’ và ‘không tham vọng quyền lực’.
Thật ra, thông tin trên là phần nào có cơ sở thực tế, nếu xét đến
việc Tổng bí thư Trọng đã tập quyền với tốc độ cao kể từ sau đại hội 12,
đặc biệt từ tháng 12 năm 2017 khi ông Trọng chỉ đạo Bộ Công an phải bắt
quan chức vừa mất ghế ủy viên bộ chính trị là Đinh La Thăng. Trong thực
tế, Nguyễn Phú Trọng đã từ lâu là Bí thư quân ủy trung ương một cách
thực chất, không những thế còn phần nào nắm được Tổng cục Tình báo quân
đội – điều mà những đời chủ tịch nước gần nhất như Trương Tấn Sang và
Trần Đại Quang đã không thể nào làm được dù có nhiều cố gắng.
Và cũng chẳng cần là chủ tịch nước hay thủ tướng chính phủ, ông Trọng
vẫn đã tung hoành ngang dọc trên bàn cờ chính trị quốc gia bằng thủ
thuật ‘luân chuẩn cán bộ’ và ‘phân công, điều động cán bộ’ – những động
thái được Ban Tổ chức trung ương của Tô Huy Rứa thực hiện đến 3 chiến
dịch trong năm 2015 trước đại hội 12, và của Phạm Minh Chính tiến hành
suốt từ cuối năm 2016 đến giờ.
Thực tế là cho dù Trần Đại Quang không chết hoặc chưa chết, Nguyễn
Phú Trọng vẫn không mấy thèm thuồng cái ghế chủ tịch nước mà chủ yếu là
chuyện ‘ma chay hiếu hỉ’. Về thực chất, Nguyễn Phú Trọng đã đạt đến mức
độ tập quyền cao chưa từng thấy, có thể lên đến 80 – 85% trong nội bộ
đảng kể từ sau đại hội 12. Còn sau khi Quang chết, tỷ lệ tập quyền ấy có
thể vọt đến 95% như cái cách mà Tập Cận Bình đang ở đỉnh cao quyền lực
tại Trung Quốc.
Và đã đến lúc Nguyễn Phú Trọng cần một cái gì hơn thế: Thỏa mãn tính
sĩ diện cá nhân và thể diện của ông ta trong những chuyến công du nước
ngoài. Phải làm sao để bản thân ông ta và Bộ Ngoại giao Việt Nam không
còn phải khẩn khoản đề nghị những nước phương Tây lưu ý đến ‘tăng cường
quan hệ kênh đảng’, mà chính ông ta phải trở thành một nguyên thủ quốc
gia để hợp thức hóa thảm đỏ và 21 phát đại bác chào đón.
Toàn bộ quá trình đi lên từ khi còn là Tổng biên tập Tạp chí Cộng
sản, Bí thư thành ủy Hà Nội, Chủ tịch quốc hội đến nay đã cho thấy với
Nguyễn Phú Trọng, tham vọng lớn nhất không phải là vật chất tiền bạc, mà
là tinh thần.
Nhưng cái logic tiếp theo sự chọn lựa những yếu tố trên luôn là phải đạt đến một quyền lực tuyệt đối và tư tưởng tuyệt đối. ‘Tư tưởng Tập Cận Bình’ đã được ngự trong hiến pháp Trung Quốc, tại sao lại không thể có ‘tư tưởng Nguyễn Phú Trọng’ nằm trong hiến pháp Việt Nam tại đại hội 13, nếu còn có đại hội đó?
Nhưng cái logic tiếp theo sự chọn lựa những yếu tố trên luôn là phải đạt đến một quyền lực tuyệt đối và tư tưởng tuyệt đối. ‘Tư tưởng Tập Cận Bình’ đã được ngự trong hiến pháp Trung Quốc, tại sao lại không thể có ‘tư tưởng Nguyễn Phú Trọng’ nằm trong hiến pháp Việt Nam tại đại hội 13, nếu còn có đại hội đó?
Và biết đâu đấy trong tương lai, Nguyễn Phú Trọng sẽ còn được thỏa
mãn cả một khao khát tinh thần mà ông ta thường nhắc tới trong những
cuộc tiếp xúc với cử tri: ‘lưu truyền sử xanh’.
Nhưng sau tất cả mà bài học gần gũi nhất là cái chết chẳng mấy an
lành của Trần Đại Quang, cái tiếp biến của quyền lực tuyệt đối – như đã
quá nhiều lần được lịch sử loại người dẫn chứng – đó là sự tha hóa tuyệt
đối về nhân cách lãnh đạo và đạo đức chế độ cầm quyền mà sẽ tất yếu dẫn
đến sụp đổ chế độ đó./.
Phạm Chí Dũng
No comments:
Post a Comment