CSVN luôn kiên trì lãnh đạo quốc gia theo phương châm cố hữu là hèn
với giặc và ác với dân. Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận
của Phạm Chí Dũng với tựa đề: “Cùng Khai Thác Dầu Khí: Vẫn Nỗi Nhục Hàng
Hai Việt – Trung” sẽ được Song Thập trình bày, và đây cũng là tiết mục
để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay, thưa quý vị.
Khó ai hiểu nổi cách nói của người phát ngôn bộ Ngoại giao Việt Nam
mang chính kiến gì sau một đề nghị không chỉ trịch thượng theo lối bề
trên mà còn như thể nắm dao đằng chuôi của Ngoại trưởng Vương Nghị về
việc Trung Quốc và Việt Nam ‘cùng hợp tác khai thác trên biển’, tức khai
thác các mỏ dầu khí nằm trong vùng lãnh hải Việt Nam mà đường lưỡi bò 9
đoạn của Bắc Kinh đã được vẽ sao cho nuốt sạch.
“Chủ trương nhất quán của Việt Nam là ủng hộ, hợp tác trên biển theo
đúng các quy định và chế định của công ước Liên Hợp Quốc về Luật biển
1982, phù hợp với quyền và lợi ích của Việt Nam, cũng như tôn trọng
quyền và lợi ích của các bên liên quan.” – bà Lê Thị Thu Hằng ‘đọc bài’
tại cuộc họp báo thường kỳ Bộ Ngoại giao Việt Nam chiều 20/9/2018, khi
báo giới quốc tế đưa ra vấn đề Biển Đông, trong đó nhấn mạnh về việc Bộ
trưởng Ngoại giao Trung Quốc Vương Nghị cho rằng cách tốt nhất để kiểm
soát bất đồng giữa Việt Nam – Trung Quốc là cùng hợp tác để khai thác
trên biển.
Đây là lần thứ 2 trong vòng 2 năm liên tiếp, Vương Nghị trịch thượng
và sỗ sàng phát ra ‘tối hậu thư’, liên quan đến số phận treo niêu của
các mỏ dầu khí Cá Rồng Đỏ, Cá Voi Xanh và Lan Đỏ, chưa kể những mỏ khác.
Lần đầu tiên Vương Nghị – thay mặt cho Tập Cận Bình – đòi hỏi Việt
Nam ‘cùng hợp tác khai thác trên biển’ là tại Hà Nội vào cuối tháng 3
năm 2018, sau “nỗi nhục Bãi Tư Chính” đã xảy ra đến 2 lần vào giữa năm
2017 và đầu năm 2018.
Bãi Tư Chính lại là một nỗi nhục sạm đen của một chính thể đã lao vào buổi tối trời.
Bãi Tư Chính lại là một nỗi nhục sạm đen của một chính thể đã lao vào buổi tối trời.
Tháng 7 năm 2017, hải quân Trung Quốc đã gây sức ép ở quần đảo Trường
Sa và Bãi Tư Chính khiến Việt Nam phải muối mặt yêu cầu Repsol – một
công ty Tây Ban Nha liên doanh với PetroVietnam – câm lặng rút khỏi dự
án Cá Rồng Đỏ ở khu vực mà luôn được Bộ Ngoại giao Việt Nam chiến đấu võ
miệng “thuộc vùng chủ quyền không tranh cãi của Việt Nam”. Sau vụ bỏ
chạy không dám ngoái cổ ấy của liên doanh dầu khí Việt Nam – Tây Ban
Nha, đã có tin quốc tế xác nhận ý đồ của hải quân Trung Quốc là có kịch
bản tấn công quân sự, đặc biệt khi ‘bạn vàng’ này đã đưa cả một giàn
phóng tên lửa ra đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa vào năm 2016.
9 tháng sau “nỗi nhục Bãi Tư Chính” lần đầu, nỗi nhục lần thứ hai đã
xảy ra ở cùng địa điểm. Vào tháng 4 năm 2018, một lần nữa Repsol vội
vàng tháo chạy khỏi mỏ dầu khí Cá Rồng Đỏ. Lần thứ hai phép thử lấy tiền
trong túi quần của mình đã không thành công.
Chính thể Việt Nam đã rơi vào cảnh nạn bĩ cực đến mức dù quá muốn
khai thác dầu khí ngay trong vùng chủ quyền của mình cũng phải bó tay.
Cũng vẫn do sức ép không hiểu đến mức độ nào của Trung Quốc.
Đến lúc đó, thay vì tiếp tục “can đảm bám biển, “bản lĩnh Việt Nam”
tiếp tục thể hiện bằng cơ chế “tự xử”: Nếu ở “nỗi nhục Bãi Tư Chính” lần
đầu, Petro Vietnam có thể phải bồi thường cho Repsol khoảng 36 triệu
USD – kinh phí mà Repsol đã phải bỏ ra để thăm dò dầu khí, thì đến tháng
3 năm 2018, con số bồi thường nghe nói lên đến 200 triệu USD.
Sau vụ Repsol và nỗi nhục Cá Rồng Đỏ, chính thể độc đảng ở Việt có vẻ
‘khôn ra’ khi tìm cách dựa dẫm vào Công ty dầu mỏ quốc gia Nga Rosneft
để khoan giếng LD-3P, thuộc mỏ khí ngoài khơi Lan Đỏ ở Lô 06.1, cách
phía đông nam Việt Nam 370 km.
Nhưng ‘cái khó lại ló cái ngu’. Ngay cả Rosneft của người Nga cũng
đang có thể rơi vào tình trạng cám cảnh như Repsol của Tây Ban Nha khi
bắt đầu bị Trung Quốc gây sức ép buộc phải rời bỏ mỏ Lan Đỏ.
Một thực trạng trần trụi là mỏ khí đốt Cá Rồng Đỏ ở lô 136/03 thuộc
Bãi Tư Chính, mỏ Cá Voi Xanh ở ngoài khơi Quảng Nam, Quảng Ngãi, và mỏ
Lan Đỏ là một số ít tiềm năng cuối cùng có thể cứu vãn ngân sách Việt
Nam đang cạn kiệt.
Chính thể Việt Nam, cùng nền ngân sách đang rơi vào cảnh suy kiệt mà
chỉ còn trông chờ vào thói đè đầu dân chúng để tróc thuế và khai thác
nguồn tài nguyên gần như duy nhất còn lại là dầu khí, lại đang lâm vào
bi kịch không những phải ‘giương cờ trắng’ tại mỏ Cá Rồng Đỏ và mỏ Cá
Voi Xanh, mà còn phải ‘quy hàng thiên triều’ ở mỏ Lan Đỏ.
Trong cơn túng quẫn ngân sách và bế tắc khai thác dầu, rất có thể
chuyến công du Nga của Tổng bí thư Trọng vào tháng 9 năm 2018 đã nhằm
mục đích thúc giục Nga cần mạnh mẽ hơn trong kế hoạch khai thác mỏ Lan
Đỏ. Tuy nhiên sau chuyến đi này, đã chẳng có bất kỳ tín hiệu khả quan
nào cho ý đồ Việt Nam muốn tránh thoát âm mưu ‘cùng hợp tác khai thác
trên biển’ của Trung Quốc. Dường như Putin đã đưa ra một lời khuyên nước
đôi, để khi Nguyễn Phú Trọng trở về, đối sách của Việt Nam vẫn còn
nguyên trạng hàng hai với Trung Quốc.
Hẳn đó là nguồn cơn vì sao giọng điệu của người phát ngôn Bộ ngoại
giao Việt Nam – vẫn thường bị dư luận ví von với hình ảnh ‘con vẹt’ –
lại luôn lập lờ nửa trắng nửa đen về một bi kịch phải tìm cách ăn vụng
ngay trong xó bếp nhà mình.
Dù ‘Công Ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển 1982’ vẫn là cụm từ được Bộ
Ngoại giao và giới chuyên gia ‘bảo vệ chủ quyền’ của Việt Nam lặp đi lặp
lại không biết chán, nhưng liệu cả Bộ Chính trị và 200 ủy viên trung
ương đảng có dám chường mặt ra để khai thác dầu khí? Hay lại ‘huy động
cả hệ thống chính trị vào cuộc’ như cách hô hào của thủ tướng bị xem là
‘phá chưa từng có’ – Nguyễn Tấn Dũng – và được di truyền cho các đời
quan chức sau này vào bất kỳ khi nào chính quyền cần tróc thuế dân, mị
dân và đàn áp dân theo cách ‘hèn với giặc, ác với dân’?
Phạm Chí Dũng
No comments:
Post a Comment