Chiếc giày của chị Nguyễn Thùy Dương ném vào mặt bà Nguyễn Thị
Quyết Tâm, đại biểu quốc hội và chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân thành Hồ,
cũng như lời chửi “Địt mẹ tòa” (xin lỗi quý vị) của tù nhân lương tâm
Nguyễn Văn Túc, là những tiếng gầm phẫn nộ của toàn dân muốn đập tan bạo
quyền CSVN. Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Mặc Lâm
với tựa đề: “Chiếc Giày Của Chị Dương” sẽ được Song Thập trình bày, và
đây cũng là tiết mục để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay,
thưa quý vị.
Chị Nguyễn Thùy Dương 28 tuổi, ngụ tại Q.2 vừa có một hành động vượt
qua mọi suy nghĩ của người dân cả nước. Chị ném chiếc giày của mình đang
mang vào bà Nguyễn Thị Quyết Tâm vào sáng ngày 20 tháng 10 trong một
cuộc họp của thành phố với người dân oan Thủ Thiêm, khi bà Tâm trên bục
giảng thuyết, cố gắng xoa dịu người dân oan trong giải pháp đền bù cho
họ bằng việc tiếp tục hứa hẹn những điều mà họ đã nghe không biết bao
nhiêu lần từ hơn 20 năm qua.
Chiếc giày của chị Dương không trúng bà Tâm nhưng lại trúng vào tâm
điểm của cả guồng máy chính trị mang tên Đảng Cộng sản Việt Nam.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên người dân ném giày dép vào lãnh
đạo, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên chiếc giày của chị Dương được chú ý
nhiều đến thế. Chiếc giày như một thứ vũ khí của người dân đen, nó đơn
sơ như thời kỳ Đảng Cộng sản vận động người dân dùng tầm vông vạt nhọn
để chiến thắng quân thù. Chiếc giày tuy không nhọn và làm nguy hiểm tính
mạng như tầm vông nhưng nó lại mang hình ảnh của những gì tệ hại nhất,
mọi thứ nhơ bẩn đều nằm dưới gót của nó, vì vậy, nó mặc nhiên được xem
là thứ vũ khí cần thiết khi người ta muốn hạ bệ một hình tượng, một chủ
thuyết hay ngay cả một chế độ. Chiếc giày là hình ảnh gây ấn tượng khi
nó được ném vào ai đó. Ở đây chị Thùy Dương ném vào bà Quyết Tâm, người
phụ nữ quyền lực nhất thành phố. Bà Tâm được người dân xác định là không
thuộc phe nước mắt bởi bà không biết khóc, vụ Nhà hát Giao hưởng là ví
dụ mới nhất sau một loạt tuyên bố đầy tai tiếng của bà.
Nhưng chiếc giày của chị Dương không chỉ nhắm vào bà Quyết Tâm. Nó
nhắm vào cả hệ thống quyền lực của Việt Nam. Thông điệp của nó là bọn
dân cùng khổ của chúng tôi không còn sợ hãi guồng máy này nữa. Chiếc
giày là tiếng nói chính thức không những của dân oan Thủ Thiêm mà là dân
oan khắp nước. Những người sống không ra sống, chết không ra chết, đang
vật vã trong những công viên, khu phố ngập ngụa sình lầy, dưới gầm cầu,
trong nhà lồng chợ… những con người ấy đã và đang kêu gào khản cổ nhưng
không một ai trong guồng máy trả lời cho họ. Thủ Thiêm 20 năm. Đồng Nai
26 năm, Long An, Bà Rịa, Văn Giang, Dương Nội, Nam Định… không biết bao
nhiêu năm nữa. Chất chứa lâu và dày như thế liệu một chiếc giày có làm
cho hệ thống này tỉnh giấc hay không?
Nếu chính quyền không tỉnh thì người dân sẽ tỉnh!
Bởi họ sống quá lâu trong sợ hãi. Người dân không thể tưởng tượng ra
được vào một ngày nào đó trong một buổi họp quan trọng, trong một công
sở nguy nga lại có một phụ nữ 28 tuổi cũng cùng khổ như mình dám ném
chiếc giày vào lãnh đạo thành phố. Người phụ nữ ấy là ai mà bạo gan như
thế? Đơn giản lắm, cô chẳng phải là anh thư nữ kiệt gì, cô chỉ là một
người dân oan Thủ Thiêm mất đất, bị chính quyền lừa lọc quá lâu, quá
nhiều lần. Sự nóng giận nhiều ngày đã biến thành phẫn nộ và từ đó chiếc
giày được phóng ra bằng sức mạnh của sự oan ức, lầm than trong bao nhiêu
năm tích tụ.
Chính quyền thành phố lần này tỏ ra khôn ngoan hơn khi không bắt giam
chị như những lần khác, bởi họ biết bắt người dân oan Thủ Thiêm lúc này
sẽ không khác nào đẩy sự cuồng nộ trở thành bão tố.
Chiếc giày của chị Dương làm người dân bình thường chợt tỉnh sau hơn
40 năm sợ hãi chỉ biết cặm cụi mưu sinh và âm thầm tuân theo quy luật do
người cộng sản đưa ra, bất kể quy luật ấy bất công đến thế nào chăng
nữa.
Nhiều năm qua, người dân đã biết chống lại công an giao thông khi bị
bắt xe xử phạt những lỗi mà họ không vi phạm. Người dân đã biết bất tuân
dân sự khi những BOT được dựng lên cốt để thu tiền một cách bất công
nhưng ra vẻ hợp pháp. Người dân đã biết biểu tình chống ô nhiễm môi
trường bất kể những hậu quả tàn độc mà họ phải nhận. Người dân cũng đã
biết họ có quyền từ chối một tờ giấy triệu tập bất hợp pháp của công an
cũng như không chấp nhận mở cửa cho an ninh khám nhà khi không có trát
tòa. Họ đã biết dạy dỗ công an khi bị canh giữ tại nhà cũng như tố cáo
hành vi bất hợp pháp của lực lượng an ninh bằng cách livestream công
khai trên mạng xã hội.
Những cái biết ấy tuần tự xảy ra, nay họ biết thêm một điều nữa:
Người dân có thể ném giày dép vào lãnh đạo, giữa đám đông và giữa ban
ngày.
Chiếc giày của chị Dương được ném đi bằng sức đẩy của bất công và bạo
lực từ chính quyền thành phố. Bất công khi lấy đất của dân mà tiền bồi
thường như của bố thí. Bạo lực khi cưỡng chiếm hàng ngàn căn nhà và đẩy
người dân vào đường cùng của đêm tối.
Chiếc giày của chị Dương không làm ai bị thương dù có bị ném trúng, nhưng chiếc giày có khả năng sát thương cả một chế độ khi chế độ ấy tiếp tục con đường bắt người dân hy sinh cho đảng trường tồn.
Chiếc giày của chị Dương rồi đây sẽ được người dân nhớ tới trong các cuộc trà dư tửu hậu, bên gánh hàng rong, trong những quán cà phê chật chội cáu bẩn, hay trên những bàn nhậu vỉa hè. Người dân thấp cổ bé miệng tự dưng cảm thấy lớn lên bởi họ phát hiện rằng những người cộng sản cũng là con người như họ, cũng biết sợ hãi và đầy rẫy hèn mọn, nhất là khi bị dân chúng nổi lên chống lại.
Chiếc giày của chị Dương không làm ai bị thương dù có bị ném trúng, nhưng chiếc giày có khả năng sát thương cả một chế độ khi chế độ ấy tiếp tục con đường bắt người dân hy sinh cho đảng trường tồn.
Chiếc giày của chị Dương rồi đây sẽ được người dân nhớ tới trong các cuộc trà dư tửu hậu, bên gánh hàng rong, trong những quán cà phê chật chội cáu bẩn, hay trên những bàn nhậu vỉa hè. Người dân thấp cổ bé miệng tự dưng cảm thấy lớn lên bởi họ phát hiện rằng những người cộng sản cũng là con người như họ, cũng biết sợ hãi và đầy rẫy hèn mọn, nhất là khi bị dân chúng nổi lên chống lại.
Đối với người trí thức, chiếc giày của chị Dương làm họ bứt rứt, bất
an. Mặc cảm trước một người đàn bà 28 tuổi làm cho họ nhỏ bé và tổn
thương. Nhỏ bé vì bất lực, tổn thương vì tự ái. Và biết đâu chiếc giày
của chị Dương sẽ khiến họ bừng tỉnh và bước ra khỏi căn chòi “cầu an” mà
họ tự nhốt mình bao năm nay một cách tự giác và đầy những bao biện./.
Mặc Lâm
No comments:
Post a Comment