Thưa quý thính giả, nguyên nhân chính khiến một số người dân ở Nghệ
An – Hà Tĩnh phải bỏ nước ra đi để chết thảm như hiện nay là vì CSVN
nhận hối lộ của Trung Cộng, cho phép công ty Formosa phá hoại môi
trường sống của cư dân ở các tỉnh miền bắc trung phần. Mời quý thính giả nghe tiếp phần 2 bài viết của Trung Nguyễn có tựa đề: “Xác nào là em tôi?”_ sẽ được Bảo Trân trình bày, qua chuyên mục Chuyện Nước Non Mình.
“Địa ngục” trước cổng “thiên đường”.
Những người bạn Hà Tĩnh, Nghệ An của tôi cũng kể cho tôi nghe về
những chuyến nhập cư lậu kinh hoàng được những người thoát chết kể lại.
Đầu tiên, từ Việt Nam, họ sẽ bay đến Nga. Từ đó họ đi đường rừng qua
Ba Lan. Sau đó họ đi xe container tới Paris, có những lúc họ phải đi bộ
vượt rừng trên đoạn đường này. Đến Paris, họ sẽ được đi theo hai hạng:
hạng VIP mắc tiền và hạng thường rẻ tiền hơn. Ai đi hạng VIP sẽ được
ngồi ghế trước gần tài, còn ai đi hạng thường sẽ phải ở trong thùng
container. Đến bến bãi ở Anh thì họ sẽ chia nhau ra trốn đi.
Nhiều người Việt Nam do không chịu nổi mùa đông khắc nghiệt ở Nga, Ba
Lan, có lúc lạnh đến âm 50 độ C, nên đã bỏ mạng trên đường rừng. Đi vào
mùa đông thì ít có nguy cơ gặp lính tuần tra hơn. Nếu như lính biên
phòng Nga tuần tra những con đường mòn đó thì chắc chắn sẽ thấy xác
người Việt Nam, có lẽ vẫn còn tươi vì nhiệt độ quá lạnh.
Hầu như chuyến vượt biên nào cũng có người chết nhưng không ai biết.
Tuy nhiên lần này con số người chết quá lớn nên mới gây chấn động cả thế
giới. Người Việt Nam vẫn ngã xuống trên con đường đi tìm nơi có quyền
“sống”, quyền “tự do”, và quyền “mưu cầu hạnh phúc”.
Tôi viết câu chuyện này ra để mong rằng bất kì ai muốn nhập cư lậu
vào các nước châu Âu phải suy nghĩ thật kỹ về cái giá phải trả.
Quan chức và các nhà “tư bản đỏ” xâu xé người lao động.
Cách đây nửa năm, vào tháng 4/2019, người lao động Việt Nam ở Đài Loan cũng đã biểu tình phản đối các công ty môi giới bóc lột tàn tệ người lao động,
với sự bảo trợ của nhà cầm quyền Việt Nam. Nhiều người mong muốn đi
nhập cư lậu hoặc xuất khẩu lao động bị lừa đảo, mất tiền nhưng không đi
được. Những ai đi được thì bị bóc lột sức lao động tàn tệ để trả tiền nợ
lại cho công ty môi giới. Đáng nói hơn, các công ty môi giới đa phần là
các công ty sân sau của các quan chức, vì như vậy họ mới có giấy phép
để tham gia vào ngành “kinh doanh sức lao động” béo bở này. Đây là lời
kể của một người bạn của tôi đã đi lao động bên Nhật.
Một người công nhân Việt Nam, bây giờ là tù nhân lương tâm Trần Thị
Nga, đã từng đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan. Tình cảnh cực khổ của
công nhân Việt Nam và sự bất nhân của các công ty môi giới cấu kết với
các quan chức cộng sản đã khiến chị Trần Thị Nga quyết tâm dấn thân vào
con đường đấu tranh cho tự do, dân chủ. Dù không học cao nhưng chị Nga
đã hiểu rằng giải pháp cho Việt Nam chỉ có thể là dân chủ hóa, không có
con đường nào khác.
Muốn phát triển bền vững, một quốc gia không thể dựa vào ngoại tệ có
được do xuất khẩu lao động, xuất khẩu “cô dâu” và kiều hối. Thế nhưng
đảng cộng sản Việt Nam lại đang lãnh đạo đất nước đi vào con đường khốn
cùng này. Ngoại tệ kiếm được phải đến phần lớn từ xuất khẩu các mặt hàng
công nghệ cao do chính các doanh nghiệp trong nước xuất khẩu. Đó là con
đường mà các nước phát triển trong khu vực châu Á bắt buộc phải làm để
vươn lên thành các nước công nghiệp có thu nhập bình quân đầu người cao.
Những người bạn từ Nghệ An, Hà Tĩnh của tôi tâm sự với tôi là, dù
biết nguy hiểm nhưng họ vẫn muốn ra đi, họ vẫn đang tìm cách ra đi, bằng
cách này hay cách khác. Họ nói với tôi rằng Việt Nam chỉ là nơi đáng
sống với người có quyền và có tiền.
No comments:
Post a Comment