Thưa quý thính giả, chế độ độc tài toàn trị đòi cai quản dân từ
A đến Z, từ trong ra ngoài, cấm đoán đủ điều nhưng một khi lòng dân đã
nổi lên thì dân chẳng còn kiêng nể gì nữa.
Trong tiết mục Chuyện Nước Non Mình, chúng tôi xin gửi đến quý thính giả đài ĐLSN bài viết có tựa đề: “Chuyện xin phép ở Việt Nam” của Đặng Bích Phượng sẽ được Tâm Anh trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Trong tiết mục Chuyện Nước Non Mình, chúng tôi xin gửi đến quý thính giả đài ĐLSN bài viết có tựa đề: “Chuyện xin phép ở Việt Nam” của Đặng Bích Phượng sẽ được Tâm Anh trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Hôm qua tôi đọc báo mạng, thấy anh trung tá cảnh sát giao thông kể
lại với báo rằng, khi phát hiện một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra trên
địa bàn của mình – 1 xe ô tô đâm và kéo lê 3 xe máy rồi bốc cháy, anh đã
xin phép chỉ huy rồi tiếp cận hiện trường ngay để thực hiện hành động
cứu người.
Đọc xong, tôi nghĩ, nếu chỉ huy đi vắng, phải gọi điện thoại cũng
phải mất mấy phút. Rồi đã có xin phép, thì có thể cho phép hay không cho
phép (đó là theo logic). Hoặc nếu tại nạn xảy ra không phải trên địa
bàn quản lý của mình, mà ở giáp ranh địa bàn mình, chỉ huy bảo để đơn vị
bạn lo thì phải làm sao? Nên nhớ hiệp sĩ săn bắt cướp đuổi theo bọn
cướp sang địa bàn khác, còn bị khiển trách đó thôi.
Sống lâu dưới chế độ này, người dân đâm ra quen với kiểu phải xin
phép, quen với kiểu bị đám đầy tớ dạy dỗ, rằng tự do cũng phải trong
khuôn khổ chúng nó cho phép. Đến quyền biểu tình bị cấm, cũng không nghĩ
rằng đó là quyền cơ bản nhất của con người, mà chẳng hiến pháp nước nào
có thể cấm. Luật biểu tình có đặt ra chỉ để chính quyền phối hợp, điều
tiết giao thông, tạo điều kiện và bảo đảm cho người dân được biểu tình
an toàn. Biểu tình dẫn đến quá khích, cũng là do chính phủ không chịu
lắng nghe và giải quyết những âu lo của dân vì chẳng phải vô cớ mà người
dân biểu tình.
Rồi cái chuyện đảng viên không muốn ở lại trong đảng, cũng phải làm
đơn xin phép cho ra. Đúng là cho vào là quyền của đảng nhưng bỏ đảng là
quyền của đảng viên chứ. Người ta không yêu mình nữa là có lý do. Giữ họ
lại là vô duyên và là điều không thể. Không biết đã có trường hợp nào
đảng chấp nhận đơn xin ra khỏi đảng của đảng viên chưa hay thấy họ xin
ra thì giở trò khai trừ? Nghĩ ngộ thật, họ đã quyết tâm ra thì khai trừ
có ý nghĩa gì đối với họ nữa? Dùng đủ mọi thủ đoạn để bôi nhọ những
người bỏ đảng thì chỉ chứng tỏ thêm sự cay cú tiểu nhân của đảng thôi.
Đất nước này có đủ mọi loại rào chắn từ hữu hình đến vô hình. Đến cái
vỉa hè trước mặt nhà lãnh đạo ở đường Phan Đình Phùng, Hà Nội, người
dân cũng bị cấm quay phim, chụp ảnh dù chỉ lấy cảnh đẹp của con đường.
Tôi và dăm người bạn đứng ở vườn hoa cầm biểu ngữ chừng 15 phút, nói yêu
nước không có tội, mà công an còn dí cho cái giấy phạt hành chính. Ai
đó cứ thử cầm biểu ngữ ra đứng trước trụ sở các cơ quan công quyền chụp
ảnh xem, công an đến đuổi, an ninh đến bắt liền, chẳng cần lý lẽ gì hết.
Mồm chúng nó nói gây rối trật tự công cộng tức là mình gây rối trật tự
công cộng, dù mình chỉ đứng yên trên vỉa hè. Chúng cãi lý không được thì
cho xe tới bốc mình lên xe, chở về đồn.
Bây giờ nhiều người Việt Nam không sợ nói công khai những suy nghĩ
của họ nữa. Đâu đâu cũng thấy dân chửi công an là chó vàng, chửi lãnh
đạo cộng sản bán nước, hại dân … Họ chỉ chưa hành động đòi tự do, dân
chủ như người Hongkong thôi.
Đặng Bích Phượng
No comments:
Post a Comment