Bè lũ lãnh đạo chóp bu của đảng CSVN chỉ là những kẻ hám quyền kiêu căng hợm hĩnh. Bọn chúng hoàn toàn thiếu vắng lòng tư trọng, lương tri và sự sáng suốt để hiểu ra và nhìn nhận rằng chính cái bộ máy nhà nước độc tài, độc đảng, tồi tệ của chúng đã kềm kẹp xã hội 80 năm qua, không cho người dân phát triển khả năng của chính họ một cách tự do sáng tạo. Điều này đã và đang làm thui chột những tài năng tiềm tàng của dân mình trên mọi lãnh vực, đẩy dân tộc đến đói nghèo tụt hậu, văn hóa văn minh suy đồi.
Điển hình
là chính sự cai trị độc tài của bạo quyền CS đã kềm hãm sự phát triển tài năng
bóng đá một cách tự do và sáng tạo, làm thui chột tiềm năng của đội tuyển quốc
gia.
Để tiếp nối chương trình phát thanh tối hôm nay, trong tiết mục DNDL kính mời quí thính giả theo dõi bài viết của TS Phạm Đình Bá với tựa đề Đội tuyển quốc gia và sự thui chột của độc đảng được đăng trên trang Việt Nam Thời Báo qua sự trình bày của Khánh Ngọc.
Việt Nam Thời Báo
TS Phạm Đình Bá
Hôm qua tôi xem trận đá banh giữa Nam Dương và Việt Nam trong vòng loại
World Cup 2026 khu vực Châu Á đợt 2, với Phạm Minh Chính và những bộ mặt to của
độc tài độc đảng toàn trị ngồi cao trong các vị trí mà truyền hình quốc doanh cứ
nâng bi cho sự có mặt của chúng. Đội Nam Dương đã đá thủng lưới 3 lần đè bẹp đội
Việt Nam 0.
Tôi cứ thắc mắc không biết bè lũ của Chính có đủ thông minh để liên kết
việc kềm kẹp xã hội không cho dân phát triển khả năng của chính họ một cách tự
do với những lạc hậu về xã hội, văn hóa và kinh tế hiện nay, nhất là đội tuyển
quốc gia. Tôi không chắc chúng biết những tác hại của chúng.
Những tác hại ấy dẫn đến việc dân mình ở miền Bắc đã và đang chịu đựng gần
80 năm dưới độc tài độc đảng toàn trị, cũng như việc dân mình trên cả nước đã
và đang gồng gánh bộ máy tồi tệ nhà nước độc đảng gần 50 năm nay. Sự chịu đựng ấy
theo tôi thấy ghi rõ trên gương mặt, phong thái, ý chí và tính linh hoạt của
các cầu thủ trẻ trong đội Việt Nam, so với các cầu thủ Nam Dương. Tôi chắc chắn
rằng Chính và tùy tùng của chúng không đủ sáng suốt để hiểu rằng chính guồng
máy ngu xuẩn của chúng đã và đang làm thui chột những tiềm năng tiềm tàng của
dân mình trên mọi lãnh vực, bao gồm cả bóng đá.
Chắc không phải chỉ riêng tôi mà còn nhiều người khác cũng có những suy
nghĩ tương tự. Trên báo Tiếng Dân, nhà báo Lâm Bình Duy Nhiên viết – “Tối nay
xem Georgia lần đầu dự EURO 2024 sau khi hạ Hy Lạp tại Tbilisi, mới thấy bóng
đá nghiêm túc đòi hỏi đầu tư dài hạn, khoa học và nghiêm túc. Hàng triệu người
dân Georgia ngây ngất hạnh phúc với chiến thắng lịch sử dưới sự dẫn dắt của huấn
luyện viên Willy Sagnol… người Pháp.”
Lâm Bình Duy Nhiên viết tiếp – “Hình ảnh Ukraina giành vé vớt dự EURO
2026 trong bối cảnh chiến tranh tàn phá quê hương, hay Ba Lan vui mừng hạnh
phúc sau bao năm vắng bóng tại giải lớn nhất châu lục! Đó mới chính là thứ bóng
đá mang lại cảm xúc cho người xem. Nó khác hẳn thứ bóng đá “mì ăn liền” mà Việt
Nam đang hì hục theo đuổi từ năm 1995 đến giờ!”
Tôi cũng vừa coi trận đấu giữa Croatia 4 và Ai Cập 1 trong các trận đấu
FIFA giao hữu trước thềm giải Euro 2024. Người dân Croatia, Ba Lan, Georgia đã
rời khỏi thiên đường Cộng sản không lâu, chỉ khoảng hơn 30 năm – các cầu thủ của
những nước này có sự sáng tạo, phong thái và ý chí đáng phục. Tôi nghĩ chắc
không ai còn có thể kiểm duyệt tuyệt đối lối suy nghĩ, đời sống và sự sáng tạo
của người dân những nước này.
Tôi có thể lầm to nhưng có sự hiện hữu của những giới hạn không thể
tránh khỏi của những xã hội do ‘độc tài độc đảng toàn trị’ chỉ đạo, khi các mệnh
lệnh chính trị bắt đầu lấn át cuộc sống cá nhân, khi chỉ thiểu số sống trong xa
hoa, cũng như khi suy nghĩ và sáng tạo bị ngăn chặn. Mỗi người không thể phát
triển hoàn toàn mọi kỹ năng của chính mình khi phải sống dưới sự kiểm soát của
độc tài độc đảng toàn trị, vì chúng nó cho rằng chỉ có chúng nó độc quyền về
suy nghĩ nên mọi người phải suy nghĩ trong một không gian do chúng đặt ra, đặc
biệt là khi chúng thắt chặt kiểm soát cách suy nghĩ của mọi người khác.
Không phải ngẫu nhiên mà hầu hết những đội mạnh đến từ những vùng đất
tôn trọng quyền cá nhân, sáng tạo, cũng như tạo dựng cơ hội để mọi người tham
gia vào làm việc nhóm, hợp tác và đối xử tốt với người khác. Đặt trọng tâm của
xã hội vào tự do suy nghĩ, tự do biểu đạt, tự do lập hội và tự do làm những gì
mình thích trong xã hội với luật pháp rõ ràng và công bình đối với mọi người.
Đây là những khái niệm rất xa lạ với bè lũ của Chính và cái độc tài độc đảng
toàn trị quái gở mà chúng áp đặt lên mọi người.
Hãy nhìn giữa đội tuyển Nam Hàn và Bắc Hàn, cũng
như so sánh đội tuyển Việt Nam Cộng Hòa thập niên 1960 với đội tuyển Việt Cộng
bây giờ. Về thành tựu, các đội tuyển từ vùng đất của sự kiểm duyệt suy nghĩ, bó
buột trong tư duy một chiều, e sợ về sự sáng tạo cá nhân, vì sáng tạo được xem
như là kẻ thù đe dọa độc tài độc đảng như Trung Quốc và Nga có thành tựu gì khá
hơn các đội đến từ vùng đất của sự tự do không?
Lại thêm nữa, không phải ngẫu nhiên mà hầu hết những đột phá quan trọng
đều đến từ những vùng đất tôn trọng nhân quyền; những xã hội có luật lệ rõ
ràng, công bình và bình đẳng; và những nơi mà dân thực hiện việc họ lựa chọn và
phế bỏ những người đại diện cho họ để quyền lợi chung là mục tiêu mà những người
đại diện dân phải có khả năng thực hiện, trái ngược với khả năng nô lệ và văn
hóa bú liếm ở những vùng độc tài độc đảng toàn trị đang hoành hành.
Thử hỏi những đột phá quan trọng phải chăng có đến
từ những vùng độc đảng đang thống trị? Lấy đâu ra những phát triển nhanh chóng
của công nghệ kỹ thuật số và Internet, cho phép truyền thông toàn cầu, chia sẻ
thông tin và các hình thức tương tác xã hội cũng như thể hiện văn hóa mới.
Ai làm đột phá về những tiến bộ trong kỹ thuật di truyền và công nghệ
sinh học, bao gồm cả việc lập bản đồ bộ gen của con người, cho phép áp dụng các
phương pháp điều trị y tế mới và hiểu biết sâu sắc hơn về sự tiến hóa và sự đa
dạng của con người? Tàu? Liên Xô hay Nga bây giờ? Việt Cộng? Bắc Hàn? Cuba?
Công dân nước nào nâng cao nhận thức và hoạt động xung quanh các vấn đề
công bằng xã hội như quyền công dân, bình đẳng giới và bảo vệ môi trường, dẫn đến
những thay đổi quan trọng về văn hóa và chính trị? Công dân nước nào gợi ra
toàn cầu hóa và tăng cường trao đổi đa văn hóa, tạo điều kiện cho việc truyền
bá ý tưởng, nghệ thuật, truyền thống xuyên biên giới và xuất hiện các hình thức
văn hóa lai mới?
Những đột phá này đến từ đâu? Nhất là những phát triển lớn trong các
lĩnh vực như khoa học nhận thức và tâm lý học, cung cấp những hiểu biết mới về
bản chất nhận thức, hành vi và văn hóa của con người. Những tiến bộ trong khám
phá không gian, đã mở rộng tầm nhìn của chúng ta về vị trí của loài người trong
vũ trụ. Phải chăng những đột phá này đến từ Tàu, Liên Xô, Việt Cộng, Bắc Hàn,
Cuba?
Một xã hội càng được giáo dục và tự do thể hiện bản thân thì càng có nhiều
khả năng trở thành nguồn gốc của các sáng tạo và ý tưởng làm thay đổi xã hội,
cũng như có khả năng tiếp tục thu hút những người giỏi nhất và thông minh nhất
từ khắp nơi trên thế giới tham gia vào đổi mới.
Những thằng ngu như lũ mặt to của độc tài độc đảng toàn trị ngồi cao
trong các vị trí mà truyền hình quốc doanh cứ bú liếm về sự có mặt của chúng
trong trận giữa Nam Dương và Việt Nam vừa qua chính là thảm hại của dân mình
hôm nay.
Ở đây, tôi xin mượn lời nhà báo Lâm Bình Duy Nhiên để thay lời kết cho những trao đổi ở trên, bởi vì tôi ở xa nên không có những cảm nhận thích hợp với khán giả bên nhà. Duy Nhiên viết – “Tất cả đều bị rơi vào cái bẫy của nhà cầm quyền. Cứ căm thù, chửi bới hay xuống đường vui chơi vì trái bóng đi. Những chuyện còn lại đã có Đảng và Nhà nước lo!”.
No comments:
Post a Comment