Friday, February 24, 2017

HÀ HUYỀN CHI: MỘT LỜI THỀ SẮT

ThiCaYêuNước

Hà Huyền Chi là một nhà thơ quân đội rất được ái mộ qua những bài thơ mang nhiều chiến đấu tính, chan chứa tình quê hương dân tộc. Ông tên thật là Đặng Trí Hoàn, sinh ngày 21/12/1935 tại Hà Nội. Năm 1954, ông di cư vào Nam, nhập ngũ và tốt nghiệp khóa 14 Trường Võ bị Quốc gia Đà Lạt. Năm 1975 sang Mỹ và hiện cư ngụ tại tiểu bang Washington cùng gia đình.
Ông làm thơ hồi còn rất trẻ. Nhiều bài thơ của ông được phổ nhạc mà tiêu biểu là bài “Lệ đá” của nhạc sĩ Trần Trịnh, “Goá Phụ Ngây Thơ” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Tính từ năm 1963 đến nay ông đã có 17 tập thơ được xuất bản.
Là một chiến sĩ thuộc binh chủng nhảy dù, thơ Hà Huyền Chi luôn luôn phảng phất hình ảnh của người trai mũ đỏ. Hẳn nhiên, là một sĩ quan trẻ xuất thân từ Võ Bị Đà Lạt, ông cũng đã yêu, yêu say đắm bằng tình yêu lãng mạn, biến nguời chiến sĩ thành kẻ lạc loài bên cạnh người tình liêu trai:
Bên em ta lạc loài.
Như về từ tiền sử.
Trong em nỗi quan hoài.
Biến ta thành dã thú
Có khi tình yêu đã đưa ông vào ảo giác, không còn phân biệt mộng với thực, ta và nàng quyện vào nhau như “một mà hai, hai mà một”:
Em ơi ảo, thực là đâu
Ta hình hay bóng, em sầu hay vui
Có không tiền kiếp, luân hồi
Yêu nhau là ngược hay xuôi căn phần
Hỏi nàng, lại hỏi bản thân
Hỏi con nước muộn hỏi chân trời mù
Nhưng dù có da diết đến mấy, tình yêu dành cho em cũng không thể sánh với tình yêu dành cho quê hương đất nước, bởi lẽ tình yêu quê hương mãi sôi trong máu, nhói trong tim:
Nỗi quê sôi trong máu
Nỗi nhà nhói trong tim
Em, chốn ta nương náu
Cũng hầm chông, bãi mìn.
Yêu quê hương như thế, nên khi đất nước tan tác, phải lìa xa quê hương, tác giả đã cảm thấy như đứa con lạc mẹ, lê bước trong đau thương như kẻ không nhà, vô tổ quốc:
Cứ thế lang thang khắp địa cầu
Nhiễu điều tơi tả, giá gương đau
Ba cây chụm lại không thành núi
Trong chén quan hà cũng biển dâu
Vết chém cộng sản với búa liềm dao găm, mã tấu đã làm đứt lìa mẹ Việt Nam, hình như cũng làm đứt lìa luôn cả thi thể của chính tác giả. Vết chém đ ã làm lưng Trần Dần ớn lạnh ngày nào, thì hôm nay, vết chém cũng làm Hà Huyền Chi đã cảm thấy như đầu anh đã lìa khỏi cổ:
Ðường kiếm loáng như chớp
Ðầu lìa chưa biết đau
Bốn chục năm bén ngót
Chém ngang đời biển dâu
Vết chém ngang đời biển dâu đã hằn sâu với những niềm tủi hận chất ngất. Đó chính là nỗi đau trên thi thể thuyền nhân, với những bà mẹ nhỏ máu thay sữa cho con bú, những thiếu nữ nhũn mềm trong tay hải tặc, những người chồng nhìn vợ bị hãm hiếp, mãi hằn sâu như vết dao nhọn cứa nát thi thể mẹ Việt nam:
Vẫn còn đó những con thuyền mục nát
Như con người bầm dập vỡ niềm tin
Vẫn còn đó, biển vô tình tàn ác
Nhiều xác người tan tác giữa trời quên
Vẫn còn đó nụ cười điên hải tặc
Những mũi dao đâm lút thịt da tươi
Những thô bạo trên ê chề xác thịt
Bao hồn trinh thảm thiết khóc thương đời
Biển vô tình. Hải tặc man rợ. Xác dân Việt trôi dạt. Tất cả đều do bọn cộng sản đã đánh mất trái tim:
Vẫn còn đó nỗi kinh hoàng vỡ mật
Nỗi xót đau khủng khiếp nói không cùng
Vẫn còn đó những xác người có thật,
Bao xác người trôi giữa biển mênh mông
Tưởng niệm bao hồn trinh rướm máu, bao xác người trôi giạt, Hà Huyền Chi cũng canh cánh bên lòng hình ảnh những đồng đội đã vùi thân nơi rứng thiêng nước độc, nghẹn ngào dưới mộ sâu:
Hỡi bạn bè ta dưới mộ sâu
Trong tù, trên biển, giữa giang đầu
Những người ghìm súng nơi rừng thẳm
Ta khóc xuân này để nhớ nhau”.
Nhớ không phải chỉ để nhớ, mà cốt để nung nấu lòng căm hờn đối với bọn người nhẫn tâm phản bội quê hương, đày đọa dân tộc, và hẹn một ngày về vinh quang:
Khung kính tay mưa vẽ núi sông
Trong ta hoài cảm cũng trăm dòng
Bao năm phiêu giạt quê còn gọi
Còn nhắc ta về thuở kiếm cung
Nhớ về một thuở kiếm cung không phải như một ký niệm, mà như một lời thề sẽ trở về vung kiếm kinh kha trừ gian khử bạo:
Thơ chảy máu suốt phần đời vong quốc
Quê trong lòng như vạn mũi dao đâm
Bên trời mài kiếm nung hờn nước
Xếp lại chinh bào hẹn núi sông”
Hẹn với núi sông. Hẹn những gì thì không nói ai cũng biết. Hẳn nhiên là hẹn nắm tay dân Việt để tận diệt loài bò sát rắn độc đang cắn nát gót chân mẹ Việt Nam:
Sau đầy ải chín mươi tầng địa ngục
Hãy vì đời xin tiếp tục đấu tranh
Lũ bò sát còn gì ngoài nọc độc
Ta còn gì để mất nữa đâu anh
Ta đâu còn gì để mất? Đã mất rồi quê hưong thân yêu. Đã mất rồi sự nghiệp tang bồng. Đã mất rồi tự do dân chủ. Đã mất luôn tương lai tuổi trẻ Việt Nam. Vậy chỉ còn phải thí mạng với bọn người đã đánh mất chất người, trở thành những bộ máy chém giết để khôi phục giang sơn, dựng lại ngọn cờ vàng giữa thủ đô Sài Gòn đang bị vấy bẩn bởi tên Hồ tặc, tên tội phạm lịch sử:
“Em hứa cùng anh vinh danh cờ vàng
Ta thét hồn nhiên những lời thép gang
Tiếng thét tự do, nhân quyền, tôn giáo
Cờ vàng ta bay thắm hồn Việt Nam…”
Cờ vàng bay thắm hồn Việt Nam. Đó là ước mơ của Hà Huyền Chi, cũng chính là nỗi khát khao của toàn thể dân Việt trong nước và ngoài nước hôm nay, trong đó có tôi và các bạn, những người con yêu của mẹ Việt Nam..
NQS, HS, MN xin hẹn quí thinh giả trong mục TCYN lần tới
Ngô Quốc Sĩ

No comments:

Post a Comment