Sau đây, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục “Nói với người
cộng sản”. Đây là diễn dàn để trình bày với các đảng viên đảng CSVN, đặc
biệt những người đang phục vụ trong guồng máy công an và bộ đội của chế
độ hiện hành. “Nói với người cộng sản” do Tiến Văn biên soạn, qua sự
trình bày của Tâm Anh
Thưa quí vị đảng viên cộng sản lâu năm cùng các bạn công an, bộ đội thân mến,
Trong cuộc đấu tranh cứu nước, giải thể chế độ cộng sản bán nước hiện nay đa phần mọi người đều kêu gọi nên dùng phương pháp bất bạo động. Cách đây nhiều năm trang mạng nổi tiếng Đối Thoại đã phổ biến một công trình nghiên cứu quốc tế về Phản Kháng Bất Bạo Động nhằm giải thể các chế độ độc tài trên toàn thế giới trong khoảng 10 năm, từ năm 2000 đến năm 2010. Kết luận của bản nghiên cứu này cũng xác nhận phương pháp bất bạo động, nói chung, mang lại hiệu quả lớn hơn phương pháp bạo động. Tuy nhiên, thực tế, trên toàn thế giới và cả ở Việt Nam, đã chỉ ra rằng hành động chống trả lại cái ác bằng bạo lực là một phản ứng tự nhiên không thể tránh và đôi khi rất hữu ích.
Tại Việt Nam, chỉ trong khoảng 5 năm trở lại đây, chúng ta cũng thấy
tần suất xuất hiện ngày càng nhiều các vụ bạo động, dùng vũ khí tự tạo
hoặc vũ khí quân dụng nhằm vào viên chức của chế độ cộng sản. Đó là vụ
Đoàn Văn Vươn tại Hải Phòng năm 2012; Vụ Đặng Ngọc Viết tại Thái Bình
năm 2013; vụ gia đình thiếu niên Nguyễn Mai Trung Tuấn tại Long An năm
2015; vụ Đặng Văn Hiến tại Đắk Nông năm 2016; vụ cả làng lập chiến lũy,
quyết tử tại Đồng Tâm, Hà Nội, năm 2017; và vụ biểu tình tấn công, phóng
hỏa đốt trụ sở ủy ban nhân dân tỉnh tháng 6 năm 2018 tại Bình Thuận. Ở
đây chúng ta chưa kể tới các vụ nổ, vụ ném bom xăng nhằm vào các trụ sở
công an, thậm chí nhằm vào tư gia của các viên chức cộng sản mà nguyên
nhân có nhiều điểm chưa rõ ràng.
Trước các vụ việc bạo động như thế, dư luận xã hội hiện nay nói chung
đều tỏ ra dè dặt trong việc thể hiện quan điểm công khai. Nhưng tuyệt
đại đa số đều không phản đối; đồng thời không ít người đã bày tỏ sự phấn
khích, hài lòng một cách kín đáo.
Sự dè dặt, kín đáo của công luận trong việc ủng hộ những phản kháng
bạo lực nhằm vào chính quyền cộng sản là điều hết sức dễ hiểu, bởi:
Thứ nhất, chính quyền cộng sản luôn cảnh giác và trã thù nặng nề
những người phản kháng bạo lực nhằm dập tắt mọi mầm mống khởi nghĩa, nổi
dậy của nhân dân.
Thứ hai, tâm lí của người dân Việt Nam hiện nay sợ chiến tranh bởi cả
dân tộc đã phải trải qua những cuộc chiến tranh đẫm máu, kéo dài.
Thứ ba, các phản kháng bạo lực hiện nay rất dễ bị qui chụp thành các
hành động khủng bố – một vấn đề đang bị toàn thế giới cảnh giác và lên
án.
Tuy nhiên, chúng ta không thể phủ nhận thực tế, sau những vụ phản
kháng bạo lực như đã liệt kê, sau những cuộc trả thù của bọn chóp bu độc
tài thì sức phản kháng của người dân lại như được tiếp thêm sức mạnh,
ngày càng phát triển, ngày càng mạnh bạo hơn; đồng thời phản ứng, ứng xử
của lực lượng vũ trang lại tỏ ra dè dặt, tiết chế, lễ độ hơn với nhân
dân. Điển hình là hai vụ lực lượng cơ động đã tự cởi bỏ vũ khí, áo giáp
để đầu hàng nhân dân tại Bình Thuận và Đồng Tâm.
Trao đổi vấn đề này với một số cán bộ đã từng làm việc trong hai
nghành công an và quân đội, chúng tôi đã nhận được một ý kiến chia sẻ
sau đây:
Để loại bỏ một chế độ độc tài phản động, lì lợm và gian xảo như cộng
sản Việt Nam, chúng ta cần phải linh hoạt không nên bị bó chặt vào một
phương pháp độc nhất nào, kể cả là bất bạo động hay bạo động. Bởi mỗi
phương pháp đều có những ưu điểm và nhược điểm.
Ví dụ, phương pháp bất bạo động có ưu điểm lớn trong việc huy động dễ
dàng và nhiều người vào công cuộc vận động xã hội. Nhưng phương pháp
này lại tạo ra một hệ lụy khiến bọn chóp bu độc tài ngoan cố hơn vì
chúng cảm thấy an toàn khi thẳng tay đàn áp dân chúng. Nói một cách dễ
hiểu hơn, điểm yếu của phương pháp bất bạo động là làm cho kẻ thủ ác cứ
an tâm đánh đập, ức hiếp người yếu thế bởi chúng biết nạn nhân sẽ không
phản ứng lại bằng chân tay hay vũ khí.
Ngược lại, phương pháp bạo động, bên cạnh các hệ quả tiêu cực như đã
đề cập, phương pháp này lại có hiệu quả rất mạnh trong việc làm rúng
động toàn hệ thống độc tài; đặc biệt hiệu quả trong việc làm hoang mang,
phân hóa và thức tỉnh các lực lượng tay chân, nô dịch, bảo vệ bọn chóp
bu độc tài.
Thực tế đã chỉ rõ rằng sau những vụ tấn công của Đoàn Văn Vươn, Đặng
Ngọc Viết hay Đặng Văn Hiến, tinh thần của lực lượng cảnh sát và quân
đội đã có sự thay đổi lớn. Trước đây, mỗi khi bị huy động ra trấn áp,
đàn áp dân, tất cả các anh chị em công an, an ninh, binh lính đều hung
hăng một cách vô thức, nhưng sau những vụ bạo động quyết liệt của dân,
nhiều anh chị em bây giờ đã tự nhủ bản thân và nhắc nhở nhau phải biết
chừng mực để không trở thành con thiêu thân. Ngay cả một số kẻ mất nhân
tính được bọn chóp bu sử dụng như những con mãnh thú cũng cũng có những
biểu hiện chập chờn, dè dặt hơn sau khi chứng kiến các hành động phản
kháng quyết liệt của những người như Đặng Văn Hiến, Đặng Ngọc Viết.
Và trong một tập thể một khi đã nảy sinh tư tưởng hoang mang, tránh
né, sợ hãi thì tư tưởng này tất yếu sẽ lây nhiễm âm thầm sang toàn bộ
thành viên khác. Chính điều này lại cho thấy hành động bạo đồng nhằm vào
chính quyền độc tài lại đưa tới một hệ quả rất nhân bản giúp cho lực
lượng công an và quân đội quay trở về trong vòng tay yêu thương, đại
lượng của nhân dân.
Tâm Anh và Tiến Văn thân chào tạm biệt và hẹn gặp lại quí vị anh chị em trong chương trình tuần tới.
Tâm Anh và Tiến Văn thân chào tạm biệt và hẹn gặp lại quí vị anh chị em trong chương trình tuần tới.
Tiến Văn
No comments:
Post a Comment