Càng ngày càng có nhiều thông tin về vấn đề thực phẩm không còn an toàn nữa tại VN, nguyên do từ đâu và hậu quả thế nào….
Minh Nguyệt – Lại sắp hết năm rồi, Anh HS và anh BC có dự tính về ăn tết ơ VN không?
Bá Cơ – Bá Cơ cũng muốn về thăm quê hương chứ, nhưng chừng nào còn CS thì BC không về đâu. Mà dễ gì nó đã cho mình về.
Minh Nguyệt – Nhưng biết đến khi nào mới hết CS đây? Còn anh HS, anh có rất nhiều bạn nhậu ở VN đang chờ anh đấy, có tính về không?
HS – Cũng như anh BC, khi nào hết CS thì anh sẽ về, nhưng về nhậu thì còn phải suy nghĩ lại.
Minh Nguyệt – Sao kỳ vậy, về nhậu với bạn bè, tha hồ thưởng thức các món đặc sản của quê hương, có gì đâu mà phải suy nghĩ lại.
Hải Sơn – Có chứ, thấy vậy mà không phải vậy, trước đây khác, bầy giờ khác. Đồ ăn thức uống ở VN lúc này không có gì bảo đảm cả, mình nên thận trọng thì hơn.
Bá Cơ – Anh HS nói đúng, BC có rất đông thân nhân bạn hữu ở VN cho biết tình trạng thực phẩm lúc này không còn an toàn như trước nữa. Điều này không phải vì mình ghét CS mà nói thế, mà chính các cơ quan thông tin của nhà nước cũng nói như vậy đấy.
Minh Nguyệt – Nếu vậy thì hơn 90 triệu người dân mình sống bằng cách nào, nguyên nhân từ đâu đã dẫn đến tình trạng ấy?.
Hải Sơn – Ô, có nhiều nguyên nhân lắm, nhưng trước khi tìm hiểu nguyên nhân, HS cần nêu ra một vài hiện tượng cụ thể để cho anh chị thấy. Từ việc trồng cấy rau củ quả cho tới nuôi gia cầm đều được chia làm hai loại, loại để bán thì mẫu mã xanh tươi béo tốt, còn loại để nhà ăn thì xấu xí gầy ốm, tại sao vậy? Ở bên nhà ai cũng có câu trả lời cả, mình ở xa nên không biết hết đấy thôi.
Bá Cơ – Chưa hết đâu, đó là qui mô nhỏ thường thấy ở những tiểu thương, hay những hộ gia đình cá biệt thôi, tìm hiểu rộng ra mới thấy tình trạng khủng khiếp hơn nhiều. Một trong những nguồn gây ra thực phẩm độc hại ghê gớm đã đến từ Trung Cộng, lại được sự tiếp tay của thương lái Việt Nam, đó mới là một điều chúng ta cần phải suy nghĩ.
Minh Nguyệt – Như vậy chính dân mình lại đầu độc giết hại dân mình à?. MN thấy người Việt ở hải ngoại cũng như ở trong nước đều có chung khuynh hướng tẩy chay hàng hóa TC, nếu ai cũng đồng lòng tẩy chay thì tại sao hàng TC vẫn tràn vào VN được? Thật là khó hiểu!
Hải Sơn – MN đã sớm có câu kết luận, khi nói rằng chính dân mình lại đầu độc giết hại dân mình. Đúng, nhưng đó vẫn là hậu quả chứ chưa phải là nguyên nhân, ngay khi nói rằng vì khó khăn kinh tế, vì tham lợi nhuận nên người ta làm vậy. HS cho rằng cái gốc của vấn đề bắt nguồn từ một thể chế chinh trị duy vật vô thần và phi nhân tính, dẫn tới một hệ thống giáo dục vong bản, đã sản sinh ra những con người ích kỷ, vô cảm, tàn ác, làm bất cứ điều gì độc ác mà không sợ bị trả báo mà ra cả.
Bá Cơ – Chính từ cái nhân mà anh HS nói, mới có cái quả đắng như hiện nay. Cách đây khoảng 7, 8 năm, BC xem một video clip thấy trên con sông Dương Tử bên Tàu có hàng ngàn xác lợn chết dịch trôi lềnh bềnh, trông thật kinh tớm. Cứ nghĩ rằng chuyện ấy chỉ có ở xứ CS Tàu mà thôi. Nhưng BC đã lầm, chính đài truyền hình của nhà nước CS Việt Nam cách đây không lâu đã chiếu một phóng sự, ngay bên bờ sông Đồng Nai gần Sài Gòn, một trại heo đã vứt hàng ngàn con heo chết dịch bên bờ lau sậy, thối rữa, cả đống heo đang phân hủy với xương heo, sọ heo ngổn ngang. Những thứ này trộn vào dòng nước sinh hoạt của hàng triệu người dân Sài Gòn đấy. Khiếp chưa!
Minh Nguyệt – Nghe anh nói mà MN đã muốn ói rồi, sao người ta có thể làm những việc thất đức như vậy được hả trời?
Hải Sơn – Họ đâu có tin trời phật thần thánh mà kêu trời. Vì họ không tin nên mới có cảnh thu mua dầu ăn đã sử dụng, kể cà hút dầu ăn từ cống rãnh, đem vể lọc lại, rồi bán cho những chỗ chế biến thực phẩm như chiên chả giò, chiên hành sấy, và những món khác để bán ra thị trường cho người tiêu dùng. Ai biết được đâu là thật đâu là giả, nhất là dân thành thị, vào quán ăn, cứ ngửi thấy mùi thơm, ăn thấy ngon miệng là thích rồi. Đúng không?
Minh Nguyệt – Hèn chi mà mỗi ngày ở nước ta có đến mấy trăm người chết vì bệnh ung thư, chắc là do thức ăn không an toàn chứ gì nữa.
Bá Cơ – Nói đến nguyên nhân ung thư thì ngoài thực phẩm độc hại, còn phải nói đến ô nhiễm không khí, và nguồn nước uống bị nhiễm các độc chất do những nhà máy công nhiệp thải ra nữa, đây là một thảm họa to lớn cho tương lai của VN.
Minh Nguyệt – Như hai anh cho biết, vậy các sản phầm do Viet Nam sản xuất, bán qua thị trường Hoa Kỳ và các nước Âu Châu có an toàn không? MN Đến các chợ của người Việt, toàn thấy sản phẩm từ Tàu, Thái lan, Phi, Mã Lai, Việt Nam, làm sao biết được thứ nào tốt thứ nào xấu. Đã từ lâu em nhất định không mua các thứ “made in China” rồi, nhưng gần đây có tin nhiều thứ làm tại Tàu, nhưng đóng nhãn của VN thì làm sao phân biệt được?
Hải Sơn – Đây quả thật là một vấn đề nhức nhối. Người ở trong nước lúc này cũng gặp khó khăn phân biệt giữa hàng giả hàng thật, hàng ta hàng Tàu, trong khi các cửa khẩu xuất nhập hàng giữa Tàu và ta thì lỏng lẻo, lại do nạn tham nhũng, nên chẳng còn cách nào kiểm soát được nữa. Quan chức to thì mua hàng từ Singapore, chỉ có người dân ngheo là chết vì thực phẩm bẩn thôi!
Bá Cơ– BC nghĩ rằng việc TC tuần thức ăn độc hại, hàng dổm, hàng nhái, hàng bán chậm vào VN là một chính sách có tính toán. Điều đáng buồn, là hành động vô nhân tính ấy lại được đảng CSVN tiếp tay, chứ không ngăn chận triệt để.
Minh Nguyệt – Điều ấy thì dễ hiểu thôi, vì họ cùng là CS cả, và họ phải dựa vào quan thầy TC để giữ vững quyền lãnh đạo độc tôn tại VN chứ. Ăn cây nào rào cấy ấy mà anh. Họ chẳng nói rằng thà mất nước chứ chẳng thà để mất đảng sao!
Hải Sơn – Cái giọng phản quốc ấy sẽ phải tru di tam tộc mới được. Dân mình sẽ nổi lên chôn vùi bọn vong bản CS này cho mà xem. Không lâu đâu, để mà xem.
Bá Cơ – Hoan hô anh HS, nhưng chúng ta hết giơ mất rồi.
Bá Cơ – Bá Cơ cũng muốn về thăm quê hương chứ, nhưng chừng nào còn CS thì BC không về đâu. Mà dễ gì nó đã cho mình về.
Minh Nguyệt – Nhưng biết đến khi nào mới hết CS đây? Còn anh HS, anh có rất nhiều bạn nhậu ở VN đang chờ anh đấy, có tính về không?
HS – Cũng như anh BC, khi nào hết CS thì anh sẽ về, nhưng về nhậu thì còn phải suy nghĩ lại.
Minh Nguyệt – Sao kỳ vậy, về nhậu với bạn bè, tha hồ thưởng thức các món đặc sản của quê hương, có gì đâu mà phải suy nghĩ lại.
Hải Sơn – Có chứ, thấy vậy mà không phải vậy, trước đây khác, bầy giờ khác. Đồ ăn thức uống ở VN lúc này không có gì bảo đảm cả, mình nên thận trọng thì hơn.
Bá Cơ – Anh HS nói đúng, BC có rất đông thân nhân bạn hữu ở VN cho biết tình trạng thực phẩm lúc này không còn an toàn như trước nữa. Điều này không phải vì mình ghét CS mà nói thế, mà chính các cơ quan thông tin của nhà nước cũng nói như vậy đấy.
Minh Nguyệt – Nếu vậy thì hơn 90 triệu người dân mình sống bằng cách nào, nguyên nhân từ đâu đã dẫn đến tình trạng ấy?.
Hải Sơn – Ô, có nhiều nguyên nhân lắm, nhưng trước khi tìm hiểu nguyên nhân, HS cần nêu ra một vài hiện tượng cụ thể để cho anh chị thấy. Từ việc trồng cấy rau củ quả cho tới nuôi gia cầm đều được chia làm hai loại, loại để bán thì mẫu mã xanh tươi béo tốt, còn loại để nhà ăn thì xấu xí gầy ốm, tại sao vậy? Ở bên nhà ai cũng có câu trả lời cả, mình ở xa nên không biết hết đấy thôi.
Bá Cơ – Chưa hết đâu, đó là qui mô nhỏ thường thấy ở những tiểu thương, hay những hộ gia đình cá biệt thôi, tìm hiểu rộng ra mới thấy tình trạng khủng khiếp hơn nhiều. Một trong những nguồn gây ra thực phẩm độc hại ghê gớm đã đến từ Trung Cộng, lại được sự tiếp tay của thương lái Việt Nam, đó mới là một điều chúng ta cần phải suy nghĩ.
Minh Nguyệt – Như vậy chính dân mình lại đầu độc giết hại dân mình à?. MN thấy người Việt ở hải ngoại cũng như ở trong nước đều có chung khuynh hướng tẩy chay hàng hóa TC, nếu ai cũng đồng lòng tẩy chay thì tại sao hàng TC vẫn tràn vào VN được? Thật là khó hiểu!
Hải Sơn – MN đã sớm có câu kết luận, khi nói rằng chính dân mình lại đầu độc giết hại dân mình. Đúng, nhưng đó vẫn là hậu quả chứ chưa phải là nguyên nhân, ngay khi nói rằng vì khó khăn kinh tế, vì tham lợi nhuận nên người ta làm vậy. HS cho rằng cái gốc của vấn đề bắt nguồn từ một thể chế chinh trị duy vật vô thần và phi nhân tính, dẫn tới một hệ thống giáo dục vong bản, đã sản sinh ra những con người ích kỷ, vô cảm, tàn ác, làm bất cứ điều gì độc ác mà không sợ bị trả báo mà ra cả.
Bá Cơ – Chính từ cái nhân mà anh HS nói, mới có cái quả đắng như hiện nay. Cách đây khoảng 7, 8 năm, BC xem một video clip thấy trên con sông Dương Tử bên Tàu có hàng ngàn xác lợn chết dịch trôi lềnh bềnh, trông thật kinh tớm. Cứ nghĩ rằng chuyện ấy chỉ có ở xứ CS Tàu mà thôi. Nhưng BC đã lầm, chính đài truyền hình của nhà nước CS Việt Nam cách đây không lâu đã chiếu một phóng sự, ngay bên bờ sông Đồng Nai gần Sài Gòn, một trại heo đã vứt hàng ngàn con heo chết dịch bên bờ lau sậy, thối rữa, cả đống heo đang phân hủy với xương heo, sọ heo ngổn ngang. Những thứ này trộn vào dòng nước sinh hoạt của hàng triệu người dân Sài Gòn đấy. Khiếp chưa!
Minh Nguyệt – Nghe anh nói mà MN đã muốn ói rồi, sao người ta có thể làm những việc thất đức như vậy được hả trời?
Hải Sơn – Họ đâu có tin trời phật thần thánh mà kêu trời. Vì họ không tin nên mới có cảnh thu mua dầu ăn đã sử dụng, kể cà hút dầu ăn từ cống rãnh, đem vể lọc lại, rồi bán cho những chỗ chế biến thực phẩm như chiên chả giò, chiên hành sấy, và những món khác để bán ra thị trường cho người tiêu dùng. Ai biết được đâu là thật đâu là giả, nhất là dân thành thị, vào quán ăn, cứ ngửi thấy mùi thơm, ăn thấy ngon miệng là thích rồi. Đúng không?
Minh Nguyệt – Hèn chi mà mỗi ngày ở nước ta có đến mấy trăm người chết vì bệnh ung thư, chắc là do thức ăn không an toàn chứ gì nữa.
Bá Cơ – Nói đến nguyên nhân ung thư thì ngoài thực phẩm độc hại, còn phải nói đến ô nhiễm không khí, và nguồn nước uống bị nhiễm các độc chất do những nhà máy công nhiệp thải ra nữa, đây là một thảm họa to lớn cho tương lai của VN.
Minh Nguyệt – Như hai anh cho biết, vậy các sản phầm do Viet Nam sản xuất, bán qua thị trường Hoa Kỳ và các nước Âu Châu có an toàn không? MN Đến các chợ của người Việt, toàn thấy sản phẩm từ Tàu, Thái lan, Phi, Mã Lai, Việt Nam, làm sao biết được thứ nào tốt thứ nào xấu. Đã từ lâu em nhất định không mua các thứ “made in China” rồi, nhưng gần đây có tin nhiều thứ làm tại Tàu, nhưng đóng nhãn của VN thì làm sao phân biệt được?
Hải Sơn – Đây quả thật là một vấn đề nhức nhối. Người ở trong nước lúc này cũng gặp khó khăn phân biệt giữa hàng giả hàng thật, hàng ta hàng Tàu, trong khi các cửa khẩu xuất nhập hàng giữa Tàu và ta thì lỏng lẻo, lại do nạn tham nhũng, nên chẳng còn cách nào kiểm soát được nữa. Quan chức to thì mua hàng từ Singapore, chỉ có người dân ngheo là chết vì thực phẩm bẩn thôi!
Bá Cơ– BC nghĩ rằng việc TC tuần thức ăn độc hại, hàng dổm, hàng nhái, hàng bán chậm vào VN là một chính sách có tính toán. Điều đáng buồn, là hành động vô nhân tính ấy lại được đảng CSVN tiếp tay, chứ không ngăn chận triệt để.
Minh Nguyệt – Điều ấy thì dễ hiểu thôi, vì họ cùng là CS cả, và họ phải dựa vào quan thầy TC để giữ vững quyền lãnh đạo độc tôn tại VN chứ. Ăn cây nào rào cấy ấy mà anh. Họ chẳng nói rằng thà mất nước chứ chẳng thà để mất đảng sao!
Hải Sơn – Cái giọng phản quốc ấy sẽ phải tru di tam tộc mới được. Dân mình sẽ nổi lên chôn vùi bọn vong bản CS này cho mà xem. Không lâu đâu, để mà xem.
Bá Cơ – Hoan hô anh HS, nhưng chúng ta hết giơ mất rồi.
No comments:
Post a Comment