Ngày 05.01.2012
Lời dẫn của HS: Trong khi than vãn là bị thua lỗ, Tập đoàn Điện lực VN đã trả lương cho nhân viên cao đến độ chóng mặt. Điển hình như mức lương của nhân viên văn phòng lên đến 30 triệu đồng một tháng, tức gấp 30 lần một giáo viên tiểu học. Chúng tôi xin gửi đến quý thính giả bài viết dưới đây của ông Trần Đình Trợ, nói về sự phi lý và bất công đó, qua sự trình bày của chị Dian.
Theo cơ quan Kiểm toán Nhà nước VN, lương bình quân hằng tháng trong năm 2010 của toàn công ty mẹ EVN (tức Tập đoàn Điện lực) là 13 triệu 700 ngàn đồng, của nhân viên văn phòng tập đoàn là gần 30 triệu. Tháng trước, ông tổng giám đốc EVN tỏ ra "đau lòng" với mức lương 7 triệu 300 ngàn đồng một tháng trong năm 2009 của ngành điện.
Ông lấy mức lương 2009 để "đau" chứ không phải của năm 2010 hay 2011. Không phải vì ông ngu hay ông quan liêu, mà chẳng qua vì ông nói ra sợ ngượng mồm. Nếu biết Kiểm toán Nhà nước công bố lương 2010 của ngành ông sớm thế này, ông "đau" luôn 30 triệu đồng cho xong. "Đau" mấy thì rồi ông cũng phải kêu lỗ.
Mà ông kêu lỗ cũng chỉ để đòi tăng giá, mà tăng giá lại để tăng lương cho ngành. Lần này cũng kêu lỗ xong, ông tuyên bố từ ngày 20 tháng 12 năm 2011 giá điện sẽ tăng 5% . Nếu không thì lương ngành điện sang năm lấy tiền đâu mà tăng?
Trong khi đó giới khách hàng dùng điện, tức những người đóng tiền nuôi ngành điện, thì mức thu nhập càng ngày càng giảm. Lương bình quân của công chức hiện vào khoảng 3 triệu đồng, còn thu nhập của nông dân thì càng thấp hơn nhiều.
Lương của giáo viên giảng dạy đại học, mới vào nghề là khoảng 3 triệu. Giáo viên phổ thông khoảng 2 triệu rưởi. Mới năm ngoái, Giáo sư Ngô Bảo Châu từng được mời chào một mức lương "ưu tiên" là 5 triệu đồng một tháng.
Đau xót nhất là lương của giáo viên ký hợp đồng. Cô giáo Nguyễn Thị Hạnh, giáo viên tiểu học tại trường tiêu học Kim Phượng, từ năm 1997 được trả tiền công là 290 ngàn đồng một tháng. Sau hơn 12 năm đứng lớp, hiện mức tiền công cô nhận là 1 triệu đồng một tháng. Thầy giáo Mai Hoàng Hiệp, một người dân tộc Tày, giáo viên hợp đồng đã 7 năm, tiền công hiện nay cũng chỉ 1 triệu đồng.
Tại trường Mầm non xã Phúc Trạch, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh, cô Trần Thị Hương, cô Nguyễn Thị Mậu, cô Lê Thị Dân đều được nhận 852 ngàn đồng một tháng (chưa trừ bảo hiểm), trong đó thì 611 ngàn đồng là đến từ ngân sách nhà nước và 241 ngàn đồng kia là từ ngân sách địa phương.
Ngành điện than lỗ, nhưng tại sao không tự giảm lương, sao không nhận mức lương tương xứng với chất lượng phục vụ của ngành? Trái lại ngành điện lại lấy sự thua lỗ, lấy sự kém cỏi trong phục vụ của mình để làm lý do tăng giá, đồng thời tự ban cho mình một mức lương phi lý. Dựa thế độc quyền, ngành điện đã bán hàng theo kiểu cưỡng ép người mua.
Kiểu tăng giá của ngành điện là tăng hai lần. Tăng trực tiếp trong giá điện và tăng gián tiếp qua các mặt hàng khác. Điện tăng giá, các mặt hàng khác cũng sẽ a dua tăng theo, trong đó có mặt hàng đồ điện.
Trong khi sự tăng lương nhỏ giọt của các ngành khác thực chất là giảm lương. Phụ cấp thâm niên nghề giáo, nghe rang đi rang lại chẳng thấy, mà tiền xăng với tiền điện thì luôn tăng trước.
Ngành điện "đau lòng" với mức lương 30 triệu một tháng, ngành giáo dục im lặng với mức lương 1 triệu đồng, kể ra cũng có lý do. Vì giá điện dù có tăng 50% thì dân cũng vẫn phải mua, học phí tuy không tăng nhưng học sinh vẫn bỏ học. Các gia đình nghèo không muốn con học khuya vì lo tốn điện. Có những gia đình nghèo phải cho con nghỉ học vì thiếu ăn.
Để lấy thêm tiền của người dùng điện, ngành điện cố tìm cách giải thích. Nhưng giải thích kiểu đó thì thà im lặng tăng giá vì người mất tiền đỡ bực hơn.
EVN là một doanh nghiệp nhà nước, được dựng lên bởi tiền thuế của dân. Vì vậy lương của ngành điện phải căn cứ vào lợi tức của kinh doanh và phải chịu sự quản lý của nhà nước. Thực chất thì tiền mà EVN chia cho nhau là tiền móc từ túi của toàn dân, những người chủ thật sự của ngành điện.
Nếu gọi là lương, thì đó là lương móc túi, nếu không muốn nói là lương ăn cướp!
(T. Đ. T)
No comments:
Post a Comment