Lời dẫn: Trong tuần lễ đầu tiên của năm mới, hơn hai chục vụ tấn công lực lưọng công an đã diễn ra trên toàn quốc VN. Đây có lẽ là những hồi chuông báo hiệu giờ phút cáo chung của chế độ, chỉ sau lời hô hào "chỉnh đốn đảng để cứu đảng" của ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Chúng tôi xin gửi đến quý thính giả bài quan điểm có tựa đề "Đẩy dân vào đường cùng" của LLDTCNTQ, qua sự trình bày của anh Hải Nguyên.
Chỉ trong tuần lễ đầu tiên của năm mới 2012, tại VN đã xảy ra hàng chục vụ tấn công lực lượng công an, mà chỉ riêng ở Hải Phòng đã xảy ra hai vụ liền. Vụ đầu tiên là một thanh niên đã nổ súng bắn chết một công an trong khi bị rượt đuổi trên đường phố. Vụ thứ nhì hiện gây xôn xao nhiều hơn là vụ nổ súng vào lực lượng cưỡng chế đất đai ở huyện Tiên Lãnh, khiến 6 công an và bộ đội bị thương. Hai ngày sau đó thì tư gia của viên giám đốc công an tỉnh Thái Nguyên bị nổ bom làm rung chuyển cả con đường và nhà cửa chung quanh. Và mới đây nhất là vụ ném lựu đạn ở tỉnh Quảng Ninh khiến một thiếu tá công an bị thương.
Những vụ tấn công bằng súng ống và bom mìn này cho thấy là người dân không còn chịu đựng được nữa vì bị hà hiếp quá đáng. Là một cựu bộ đội, chắc chắn chủ đầm thủy sản Đoàn Văn Vươn thừa biết là gia đình mình sẽ không sao chống cự được hàng trăm công an và bộ đội đang kéo đến bao vây. Nhưng trong cơn phẫn uất, người kỹ sư nông nghiệp đã không còn chọn lựa nào khác là phải dùng đến súng ống và bom mìn để kháng cự.
Làm sao không phẫn uất cho được khi nhà cầm quyền đã cấu kết vói nhau từ trên xuống dưới, rồi xử dụng thủ đoạn xảo trá để tước đoạt mảnh đất mà gia đình họ Đoàn đã đô ra biết bao mỗ hôi và nước mắt để gây dựng nên suốt 20 năm qua. Họ đã học tấm gương của cụ Nguyễn Công Trứ trong việc đắp đê lấn biến để mở rộng diện tích canh tác, chứ không chấp nhận ngồi yên nhìn cảnh sóng biển lấn dần vào đất liền như nhiều vùng quê khác.
Họ Đoàn đã làm những điều mà cả guồng máy đảng không hề làm được ở những vùng đất đang bị dòng sông hay sóng biến xâm thực gần như mỗi ngày. Giới chuyên gia Nhật khi hay tin đã bay sang tham quan và tỏ vẻ thán phục trước sự kiên cường của gia đình họ Đoàn trong nỗ lực chinh phục thiên nhiên. Nhưng có lẽ một bài phóng sự viết về sự thành công của anh, được đăng trên các báo vào năm 2010, đã khơi dậy lòng tham của giới quan chức huyện Tiên Lãng và thành phố Hải Phòng. Với lý do phải xây phi trường, họ ra lệnh thu hồi vùng đầm lầy nhưng thực chất là nhằm chia chác miếng đất trở nên màu mỡ dưới công sức của gia đình họ Đoàn.
Và điều gì đến đã đến. Gia đình họ Đoàn chấp nhận đổ máu để gìn giữ miếng đất do chính mình khai hoang. Họ may mắn không chết trong trận chiến đó, nhưng rồi đây họ sẽ chết dần mòn trong những trại tù về tội "cố ý giết người" hay "chống trả người thi hành công vụ", vì đảng cộng sản sẽ tiếp tục bao che cho các tên tham quan ô lại đó, như đã từng bao che cho hàng loạt vụ cướp đất, cướp mồ hôi nước mắt của người dân, mà điển hình như vụ án Nông trường Sông Hậu.
Giới báo chí và nhiều công thần của chế độ từng nhảy vào bênh vực cho bà Trần Ngọc Sương, giám đốc nông trường Sông Hậu, nhưng vẫn không thắng nổi sự cấu kết và cách hành xử luật rừng của bọn quan tham tỉnh Cần Thơ. Từ một người anh hùng, và có người cha cũng là một anh hùng của đảng, bà Sương đang nằm run rẫy chờ chết trong trại tạm giam, chỉ vì cái tội duy nhất là không ngoan ngoãn chuyển giao mảnh đất béo bở ấy cho lũ tham quan.
Chính vì thế, không mấy ai tin tưởng là gia đình họ Đoàn sẽ thoát được những bản án tù rất cay nghiệt trong cái chế độ đã nhẫn tâm đẩy người dân đến bước đường cùng. Nhưng điều đáng nói ở đây là lần đầu tiên, sự phản kháng không còn là những lá đơn tố cáo hay các cuộc khiếu kiện đông người. Nó đang chuyển sang hình thức quyết liệt hơn, bằng những trái mìn được gài đặt dưới đất và những phát súng shotgun bắn ra từ căn nhà tồi tàn của một gia đình đã không còn thiết tha gì nữa, kể cả sinh mạng của mình.
Và vụ đánh bom ở tư gia tay giám đốc công an tỉnh Thái Nguyên, có thể cũng đến từ một sự phẫn uất nào đó. Cả hai đều là những tiếng chuông cảnh báo về giờ phút cáo chung của chế độ, đặc biệt là giới quan tham. Chúng không còn là tình trạng "ở đâu có áp bức thì ở đó có đấu tranh", mà đã lên đến mức "giọt nước làm tràn ly". Nguy hiểm hơn nữa là không chỉ có ở Hải Phòng, mà bất cứ tỉnh nào trên đất nước cũng đang có những thùng thuốc súng đang âm ỉ cháy và có thể nổ tung bất cứ lúc nào, điển hình như 10 ngàn mẫu đất bị cướp đoạt ở tỉnh Kiên Giang suốt mấy qua.
Nhưng đừng đổ thừa cho các thế lực thù địch, vì chính giới tham quan ô đang đẩy những người dân cùng khổ đến chỗ phải vùng lên để đòi lại công lý cho chính mình. Chính guồng máy đảng đã bao che và tiếp tay cho nhau trong việc tước đoạt lẽ sống và quyền sống của những nông dân chất phác, trong đó có không ít người đã nhẹ dạ tin tưởng ở cái thiên đường xã hội chủ nghĩa mà đảng đã vẽ vời.
Nhưng bây giờ giới nông dân đang giật mình nhận ra là đang sống trong một địa ngục trần gian, với những tên âm binh "còn đảng còn mình", và những tên cường hào ác bá đỏ đang làm giàu qua việc cướp đoạt ruộng đất của mình!
No comments:
Post a Comment