Thursday, June 6, 2019

NỖI ĐAU DÂN TỘC KHÔN NGUÔI

Thi Ca Yêu Nước

Ngô Quốc Sĩ
Từ ngày cộng sản Bắc Việt xâm chiếm mìền Nam, đưa cả nước vào cùm đỏ, toàn dân Việt đã phải sống trong nỗi đau chất ngất về tinh thần cũng như vật chất. Niềm uất hận dâng trào đã tô đậm thi ca yêu nước, làm vang vọng tiếng gọi đáp lời sông núi, đứng lên cứu nguy tổ quốc. Phạm Tín An Ninh, Văn Nguyên Duỡng, Hoàng Phong Linh, Tô Thùy Yên… đã thể hiện nỗi đau chất ngất đó qua những áng văn, những vần thơ hào hùng truyền cảm. Nay nhà thơ Lưu Nguyên Đạt cũng đã đem thi ca chuyên chở những nỗi đau triền miên của dân tộc như vết thương đang sưng mủ.
Nỗi đau dân tộc đã được phản ảnh qua nhiều sắc thái, từ tình em cách ngăn đến tình mẹ buốt nhức, qua tình nước nhỏ máu trước cuộc đổi đời bi thảm.
Trước hết là tình em. Mối tình đầu đã chớm nở thật thơ mộng với áo lụa mềm ngát hương tha thướt trong nắng mai ấm áp, như mật ngọt trên làn môi thắm:
áo lụa mai mềm hương chớm nở
tình đầu ẩn giọt nắng tinh sương
từng đêm xuân ngọt môi xinh dậy
hoa mướt ngọc lan thơ thẩn mây
Xuân ngọt, môi xinh thật tuyệt vời. Nhưng hoàn cảnh đã chia cắt chúng ta như giải ngân hà, làm cho bên này nhớ thương bên kia, tìm nơi hẹn vu vơ đến nỗi phải rùng mình :
hồn chiều xa cách viễn du
dâng theo hạt nhớ uẩn u bàng hoàng
mưa ngân sóng bạc lá vàng
em tìm nơi hẹn thênh thang rùng mình
Hoàn cảnh đã chia cách tình em trong ngậm ngùi thương nhớ. Hoàn cảnh cũng đã chia cách tình mẹ với bao đắng cay buốt nhức. Hôm nay, mẹ đã phải nín cho khỏi bất tiếng khóc khi nhìn con đi vào lòng biển khơi. Phút giây ly biệt không hẹn ngày về, bỏ lại đàng sau quê hương và qúa khứ tủi hận, làm cho lòng mẹ tái tê!
sáng nay mẹ nín để con đi
cửa ngõ đóng sơ vội biệt ly
ngoảnh mặt giơ tay hàng vũ khí
ngoài khơi ngũ hải khóc chu kỳ
Hôm nay mẹ nín khóc nhìn con đi. Hôm qua, mẹ cũng đã nín khóc nhìn con đau với nỗi chết dần mòn sau then cài ngục thất, được mệnh danh là « trại cải tạo », mà thực chất chỉ là lao động khổ sai, với tay cùm chân xích, nhằm hủy diệt tinh hoa dân tộc :
sáng qua mẹ nín để con đau
tù ải quanh năm gối nhục màu
cải tạo tay lồng chân xích hậu
hồ mơ tát nước lấp kinh cầu
Rồi mẹ còn nín khóc thấy con điên vì phẫn nộ trước hiện thực bi đát của của quê hương, khi công lý bị bẻ cong, sự thật bị bóp méo, lịch sử bị ngụy tạo. Nước đã mất, nhà đang tan mà cái loa tuyên truyền vẫn huyên thuyên láo khoét:
sáng hôm mẹ nín để con điên
công lý bẻ cong chữ tật nguyền
nước mất bờ vây thành hý viện
đó đây lời lẽ vẫn huyên thuyên
Đến như tình nước thì nỗi đau càng thấm thía như vết thương nhỏ máu triền miên. Nhìn vào hiện thực bi đát hôm nay tại quê nhà, tác giả đã hoàn toàn thất vọng. Dân Việt đang ngộp thở trong nhà tù khổng lồ được vây kín bằng cờ đỏ búa liềm, dưới ách thống trị của bọn hoang thú đạo tặc, ngu dốt và bất nhân :
trăm vạn trăm nghìn đạo tặc sĩ
mua danh giấy bản mác-ku-li
i tờ chỉ đánh vần vài chữ
đã đủ mặt mày du đảng uy
Mỉa mai thay! Đã ngu dốt lại còn tự cao vỗ ngực coi mình là “Đỉnh cao trí tuệ loài người”, thực chất chế độ chỉ là một lũ Mafia bám vào chủ thuyết ba xu để vơ vét cho đấy túi tham:
quyền lực ba xu cài ý hệ
từ trên xuống dưới tỷ no nê
than ôi đất nước rừng ngu phiệt
thực chất mafia chứng chỉ hề
Thôi đừng hỏi tại sao, vì ai cũng biết, cộng sản luôn luôn chủ trương hủy diệt nền văn hóa trên 4 ngàn năm của dân tộc. Cộng sản đã cướp mất tất cả. Giờ đây chỉ còn lại tiếng khóc uất nghẹn, như thể tiếng quốc ão não:
đừng hỏi tại sao ta thất vọng
tổ tiên không độ đất âu phong
bốn ngàn năm hoá thân rồng rã
chỉ được một dòng lệ quốc vong
Trách người hay trách ta? Lưu Nguyên Đạt cảm nhận rằng, thảm họa phần lớn đều do dân Việt thiếu sáng suốt và tự trọng “lỗi tại tôi, lỗi tại tôi môi đàng”. Một số người Việt đã tự hạ mình, để cho cộng sản nhồi nhét những giáo điều vô nghĩa, gieo rắc những tư tưởng sai lầm mị dân, nên dân tộc mới khốn đốn như hiện nay:
người ta lớn bởi vì anh quỳ xuống
học thuộc lòng những tư tưởng mạt ti
và cam phận tám mươi năm đảng trị
cả núi sông bờ cõi cũng hà tì
Đã thế,nhiều người còn có thái độ an thân, vô can, để mặc bọn gian tặc tự phong làm chủ nhân ông hành hạ sách nhiễu dân chúng như đầy tớ:
người ta hỗng bởi vì dân tôi tớ
để cán vơ cán vét cả khu trơ
có bao giờ tỉnh giấc bỗng ngợ ngờ
rằng đất nước chỉ còn nơi toang vỡ
Câu hỏi căn bản là dân Việt phải làm gì để chấm dứt cơn khổ nạn? Thưa chỉ còn niềm tin yêu vào sự trường tồn của tổ quốc trong cơn sóng gió, vào sự mỹ miều của non sông như đào thắm hé nụ:
nước về chốn ấy xa hơn
nước thiêng nước cạn hồ gươm khát nhàu
nước xinh nước đẹp đủ màu
nước hoa đào thắm nước đầu tình phai
Để kết, xin chia sẻ mối đồng cảm với Lưu Nguyên Đạt trong cảm nghiệm về nỗi đau chất ngất của dân tộc, và niềm tin tưởng vào ngày mai nhìn thấy đất nước đủ màu xinh đẹp, như nụ cười xuân tươi nở trên hoa đào thắm.
NQS, MN, HS va BC xin hẹn gặp lại quí thính giả trong TCYN lần tới.

No comments:

Post a Comment