Kính thưa quý thính giả, qua sách
lược đàn áp nhân quyền thô bạo, đảng CSVN thà đánh mất quyền lợi kinh tế
quốc gia, nhưng giữ chặc ngôi vị độc tài của đảng. Mời quý thính giả
đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Phạm Chí Dũng với tựa đề: “EU phản ứng các vụ xử tù bất đồng chính kiến, liệu CSVN có ‘mở mắt?’” sẽ được Hướng Dương trình bày để kết thúc chương trình phát thanh ĐLSN tối hôm nay.
Phạm Chí Dũng
Chỉ trong ít tháng gần đây, Liên Minh Châu Âu (EU) đã có loạt hành
động phản ứng nhà cầm quyền Việt Nam gia tăng bắt bớ và xử tù nặng nề
đối với những người bất đồng chính kiến và hoạt động nhân quyền, xã hội
dân sự.
Vào Tháng Năm, 2019, Phái đoàn Liên Minh Châu Âu tại Việt Nam đã phản
ứng sau khi Tòa án Nhân dân tỉnh Đồng Nai kết án nặng nề đối với hai
người bất đồng là bà Vũ Thị Dung và bà Nguyễn Thị Ngọc Sương, và “mong
đợi việc Bà Vũ Thị Dung và Bà Nguyễn Thị Ngọc Sương sẽ được trả tự do
ngay lập tức và vô điều kiện.”
Đến Tháng Sáu, 2019, mức độ phản ứng đã lên đến cấp EU ở Bruxelles,
Bỉ (nơi đặt trụ sở của EU) đối với trường hợp kỹ sư Nguyễn Ngọc Ánh bị
tòa án Việt Nam tuyên án 6 năm tù và 5 năm quản chế, đồng thời nhận định
đây là “một sự phát triển đáng lo ngại.”
Cần chú ý là mật độ phản ứng của EU về tình trạng vi phạm nhân quyền ở
Việt Nam trong thời gian gần đây là dày hơn khá nhiều so với mối quan
tâm thưa thớt cùng chủ đề của cơ quan này trước đây.
Những năm trước, EU và đặc biệt là Phái đoàn Liên Minh Châu Âu tại
Việt Nam không mấy chú tâm đến làn sóng bắt bớ dân chủ nhân quyền ở Việt
Nam mà chỉ đặt trọng tâm vào hoạt động giao thương.
Tâm thế mềm mỏng chuyển sang cứng rắn về cải thiện nhân quyền của EU
chỉ lộ rõ hơn từ nửa cuối năm 2017, sau việc Nhà nước Đức tố cáo mật vụ
Việt Nam bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ngay tại Berlin.
Có thể cho rằng vụ Trịnh Xuân Thanh là cú đột phá khẩu mà đã khiến
cho toàn Châu Âu được “mở mắt,” nhận thức lại hoàn toàn về toàn bộ những
gì mà chính quyền Việt Nam vẫn tự cho là “nhà nước pháp quyền xã hội
chủ nghĩa” và “Việt Nam luôn quan tâm và bảo đảm các quyền con người.”
Vào ngày 14 Tháng Mười Hai, 2017 – ngay sau khi kết thúc Đối Thoại
Nhân Quyền EU – Việt Nam với kết quả tồi tệ, Quốc Hội Liên Minh Châu Âu
đã thông qua một nghị quyết khẩn cấp, được thông qua bởi đa số các nghị
sĩ trong phiên họp toàn thể nghị viện ở thành phố Strasbourg, lên án
chính phủ Việt Nam về các hành động đàn áp tự do thông tin, và yêu cầu
Việt Nam phải trả tự do cho toàn bộ các nhà báo công dân.
Tình trạng vi phạm nhân quyền bất chấp của chính thể độc đảng ở Việt
Nam chính là nguồn cơn vừa sâu xa vừa trực tiếp mà đã khiến vào ngày 15
Tháng Mười Một, 2018, gần một tháng sau khi Việt Nam đã tưởng như chắc
ăn khi Ủy Ban Châu Âu đồng thuận làm tờ trình cho Hội đồng châu Âu để
xem xét việc ký kết EVFTA với Việt Nam, nghị viện Châu Âu đã bất ngờ
tung ra nghị quyết 2018/2925(RSP) về nhân quyền Việt Nam.
Toàn bộ nội dung của bản nghị quyết 2018/2925 (RSP) giống hệt một cáo
trạng toàn diện và đanh thép lên án chính thể độc đảng ở Việt Nam về
rất nhiều hành vi vi phạm nhân quyền trầm trọng về tự do tôn giáo, tự do
biểu đạt, tự do ngôn luận, tự do báo chí, nạn bắt bớ người hoạt động
nhân quyền, không chịu ký kết các công ước quốc tế về lao động…
Đến Tháng Hai, 2019, EVFTA đã bị Hội Đồng Châu Âu hoãn vô thời hạn mà
nguồn cơn thực chất là vô số vi phạm nhân quyền của Hà Nội. Một đòn
choáng váng dành cho những kẻ đánh võng mà không có lấy một chút thực
tâm cải thiện nhân quyền.
Chưa bao giờ diễn ra mối đồng cảm và sự phối hợp đồng bộ, nhịp nhàng
như hiện nay giữa các tổ chức nhân quyền quốc tế và nhiều nhà nước ở
Châu Âu. Hiểu một cách đơn giản, nếu chính thể Việt Nam không chịu thỏa
mãn những điều kiện nhân quyền chính yếu của Nghị Viện Châu Âu, sẽ chẳng
có EVFTA nào hết.
Thế nhưng cho đến nay, không khí đàn áp nhân quyền ở Việt Nam vẫn đặc
sệt như một thùng thuốc súng. Chưa có bất kỳ một dấu hiệu nào cho bất
kỳ một “cải thiện nhân quyền” nào, dù chỉ mang tính mị dân hoặc để đối
phó với cộng đồng quốc tế.
Những chuyến đi Châu Âu liên tiếp của Nguyễn Thị Kim Ngân (Chủ tịch
Quốc Hội) và Nguyễn Xuân Phúc (thủ tướng chính phủ) chỉ nhằm phát đi
những cam kết mà rất có thể vẫn chỉ là lối hứa cuội về nhân quyền.
Hãy ghi nhớ rằng quan điểm “vào trước, bắt sau” của Hà Nội là rất
nhất quán kể từ thời WTO: vào năm 2006, chính thể Việt Nam đã tạm ngưng
bắt bớ giới hoạt động dân chủ nhân quyền để đổi lấy điều kiện được Mỹ
chấp nhận cho tham gia vào Tổ Chức Thương Mại Thế Giới và còn được nhấc
khỏi CPC (Danh sách các nước cần đặc biệt quan tâm về tự do tôn giáo)
của Mỹ.
Nhưng khi đã ung dung trong trong WTO và hưởng lợi lớn từ nhiều ưu
đãi của tổ chức này, nhà cầm quyền Việt Nam lại bắt trở lại, và bắt ồ
ạt, hung hãn và đầy sắc máu đối với nhiều người hoạt động nhân quyền và
bất đồng chính kiến.
Việc EU gia tăng phản ứng trong thời gian gần đây về việc nhà cầm
quyền Việt Nam bắt bớ và xử tù nặng nề đối với những người bất đồng
chính kiến là một tín hiệu và cũng là thông điệp xấu đối với chính thể
độc đảng độc tài: EVFTA sẽ rất khó được nghị viện mới của Châu Âu đồng ý
cho ký kết và phê chuẩn.
Quả thực, từ sau chuyến thăm ba nước Châu Âu là Nga, Na Uy và Thụy
Điển của Thủ Tướng Phúc vào cuối Tháng Năm, 2019, cho đến nay vẫn chưa
có bất kỳ tín hiệu nào cho thấy EVFTA “sẽ được ký kết và phê chuẩn vào
cuối Tháng Sáu” như một số nguồn tin của đảng và “thân đảng” khấp khởi
trước đó.
Thói chủ quan, kênh kiệu rởm đời và không chịu thay đổi não trạng đàn
áp nhân quyền của giới chóp bu Việt Nam đã khiến hàng ngàn doanh nghiệp
Việt Nam mất cơ hội được tham gia sớm vào thị trường EU khi EVFTA bị
hoãn ký. Đồng thời làm chìm đắm hơn nền ngân sách hộc rỗng của chính
quyền trung ương ở Việt Nam khi không biết đào đâu ra ngoại tệ để trả nợ
nước ngoài đang liên tiếp đến hạn thanh toán và lên đến hàng chục tỷ đô
la mỗi năm.
No comments:
Post a Comment