Liên tục chương trình, qua chuyên mục Đất Nước Đứng Lên, mời quý thính giả theo dõi bài viết của tác giả Vũ Đông Hà với tựa đề: “Đánh Vào Những Tên Cai Ngục, Nhà Tù Sẽ Đổ”, qua sự trình bày của Nguyên Khải để tiếp nối chương trình tối nay.
Vũ Đông Hà
Ngày 4 tháng 6 năm 1989, quảng trường Thiên An Môn nhuộm máu. Quân
đội và xe tăng được lệnh của lãnh đạo đảng CSTC xả súng vào quần chúng.
Trong suốt gần 7 tuần lễ trước đó, bắt đầu từ 15 tháng 4, nửa triệu
người dân Trung Hoa, phần lớn là sinh viên, đã vượt qua sợ hãi để làm
người tự do đúng nghĩa tại quảng trường có hình chân dung vĩ đại của
Mao. Cả ngàn thanh niên thiếu nữ đã chết. Họ đã thắng nỗi sợ hãi nhưng
bị dẹp tan trong máu và nước mắt vì một điều đơn giản: họ đã đẩy
một guồng máy cai trị tàn ác vào vị trí đường cùng khi thiểu số lãnh
đạo và tập đoàn thừa hành của guồng máy ấy chưa biết sợ; vẫn còn những cái đầu điên cuồng tuân lệnh và những ngón tay chưa biết run bấm vào cò súng.
Cuộc cách mạng của sợ hãi không
chỉ là một cuộc cách mạng một chiều: làm người dân hết sợ. Nó còn cần
được thực hiện theo một tiến trình khôn ngoan, có lượng giá để từng
bước: làm cho độc tài bắt đầu biết lo, chùn bước chùng tay, hãi sợ và
cuối cùng là đầu hàng.
Cách mạng chỉ nên được đẩy đến giai đoạn dứt điểm để thành công khi
“cán cân sợ hãi” bắt đầu nghiêng về phía độc tài. Nếu không sẽ có nhiều
xác suất dẫn đến một cuộc tắm máu vì vũ khí đang nằm trong tay kẻ thống
trị. Ngay cả khi buộc phải có “sự thương lượng” với tập đoàn độc tài,
cán cân sức mạnh giữa quần chúng và guồng máy lúc đó phải được tương đối
cân bằng thì những đòi hỏi chính đáng và lâu dài của nhân dân mới có
thể được đáp ứng. Nếu không thì “sự thương lượng” sẽ mở cho độc tài một
giải pháp thoát hiểm và công cuộc đấu tranh bị rơi vào một trò chơi
chính trị.
Câu chuyện của một cô gái xuất khẩu lao động và một cán bộ công an phường.
Hồng Lĩnh là một sinh viên ở một tỉnh miền Tây. Trong khi bạn bè rủ
nhau trở thành cô dâu Đài Loan thì Hồng Lĩnh làm đơn xin đi lao động hợp
tác. Cán bộ phường là một gã côn đồ, hống hách, xem dân như cỏ rác.
Hồng Lĩnh cũng không thoát khỏi hoàn cảnh đó, vừa sợ hãi, vừa căm giận,
vừa phải nhịn nhục khi đến xin chữ ký.
“Cuối cùng em nghiệm ra rằng em là nô lệ cho sự sợ hãi của chính
em và từ đó danh dự, nhân phẩm của em đã trở thành nô lệ cho chúng nó.” – Hồng Lĩnh tâm sự.
Ba năm sau, Hồng Lĩnh về nước. Những cảm nhận ở nước ngoài làm em có
một nhận thức mới về chính mình. Ngày lên phường để khai báo, cũng tên
cán bộ phường đó, cũng thái độ hống hách, coi thường người dân.
“Em đã đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt nó và rất nghiêm trang
nhưng rất dữ, “quạt” nó cả 10 phút không ngừng nghỉ. Anh biết gì không?
Mặt mày nó tái mét, khi em dừng nói nó bối rối dữ lắm, không biết phản
ứng ra sao. Cuối cùng nó lí nhí xin lỗi và bỏ tuốt vào bên trong. Từ đó
đến nay, thái độ của nó đối với em khác hẳn. Em ngộ ra một điều là qua
nhiều năm, tụi em vì thời thế đã tự tạo cho mình khả năng tự vệ khi bị
làm khó làm dễ; ngược lại có kẻ quen tấn công người khác thì không có
khả năng phản ứng khi bị tấn công vì chưa có kinh nghiệm bao giờ. Tụi nó
chỉ biết núp bóng bộ đồng phục ở trên người và cái bóng của hệ thống…”
Nỗi sợ hãi của kẻ bị tách riêng để tấn công.
Không riêng gì đảng CSVN, những cá nhân cầm quyền và thuộc hạ của các
nước độc tài khác đều núp bóng cơ chế để vừa trốn tránh trách nhiệm vừa
mang cảm giác an toàn. Những tấn công vào cơ chế không làm cho cá nhân
trong tập đoàn cai trị lo sợ nhiều mà đôi khi lại gia tăng cảm giác an
toàn của họ khi chúng ta vô tình kết họ vào một khối.
Viễn ảnh về ngày tàn của chế độ không phải không có trong đầu của một
bộ trưởng hay bí thư tỉnh ủy hoặc một tên công an côn đồ. Hình ảnh của
Muammar Gaddafi bị lôi ra khỏi ống cống và bị giết không phải không ẩn
hiện trong đầu của họ. Nhưng trong viễn ảnh nhiều ác mộng đó, họ tự nhủ
rằng, cùng lắm thì cả một thể chế sụp đổ, một vài “đồng chí” cao cấp
nhất sẽ bị đem ra xử còn “ta” sẽ hạ cánh an toàn. Từ đó, họ “yên tâm”
tiếp tục thủ ác trong khung cảnh toàn cơ chế, hệ thống đảng quyền bị tấn
công.
Không ai có thể phản biện được với khuynh hướng lên án toàn bộ, không
để sót kẻ gây ra tội ác vì đó là phán xét hợp lý và mang tính công
bằng, phù hợp với chuẩn mực của công lý. Tuy nhiên, trong tiến trình
tranh đấu, đôi khi cảm xúc, công bằng và công lý đành phải nhường chỗ
cho nhu cầu thực tiễn của mục tiêu xóa bỏ độc tài: hiệu quả đạt được.
Sẽ không mang lại nhiều hiệu quả mong đợi khi tấn công cả hệ thống tham
nhũng, cả tập đoàn công an còn đảng còn mình là ác ôn, trong khi mỗi cá
nhân trong tập thể xấu xa đó không có cảm giác cá nhân mình đang bị tấn
công. Đối với những kẻ gieo ác, khi một tên sợ hãi sẽ dẫn đến tâm lý sợ
hãi của đồng bọn. Bệnh sợ hãi là bệnh hay lây cho dù chúng là những kẻ
nắm quyền. Ngược lại, khi lực chúng ta còn mỏng và còn yếu, tập trung
tấn công vào một điểm vẫn mang lại nhiều kết quả hơn là tấn công cả một
tảng núi.
Khi bắt đầu bằng những kế hoạch, việc nhắm vào một cá nhân, một thành
phần đang bị oán ghét nhất trong bộ máy cai trị sẽ có khả thể làm
nhiều người tham gia hơn. Nó sẽ tạo ảnh hưởng đến cá nhân kẻ thủ ác. Nỗi
sợ hãi sẽ lây lan, ảnh hưởng và làm suy yếu guồng máy. Khi gió bắt đầu
xoay chiều, chính những người phục vụ trong guồng máy sẽ xé rào và chạy
về phía nhân dân – đó là trường hợp của một số đại sứ, bộ trưởng của chế
độ Gaddafi trong thời điểm quyết định của cuộc cách mạng tại Lybia.
Đánh vào những tên cai ngục, nhà tù sẽ đổ
No comments:
Post a Comment