Thứ Năm, ngày 18.09.2014
Mọi sự kiện xảy ra trong cuộc đời
đều cần có thời gian dù dài hay ngắn để những việc đó hiện ra rõ ràng
hơn cũng như để mọi người được sáng suốt hơn mà nhận ra Chân Giả.Trong
tiết mục Chuyện Nước Non Mình, chúng tôi xin gửi đến quý thính giả đài
ĐLSN bài viết có tựa đề: " Câu chuyện 5 năm " của Mẹ Nấm sẽ được Tâm Anh
trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Vậy là đã 5 năm kể từ ngày tôi bị bắt khẩn cấp vì điều 258 BLHS. 5
năm không dài, số ngày tôi ở trong tù cũng không là gì so với nhiều
người khác, nhưng khoảng thời gian này đủ giúp tôi nhận ra rằng nhiều
thứ xung quanh tôi thay đổi rất nhiều.
Mẹ tôi vừa nhờ người đến làm lại cổng nhà. Chú thợ sắt thắc mắc: "tại
sao phải làm cổng trước cao khác thường như vậy ?". Hàng xóm nhà tôi
trả lời: "Để công an khỏi ném mấy thứ dơ bẩn vô nhà!"
Những người ở gần nhà khu nhà tôi không phải ai cũng lên mạng, họ
không biết tôi là blogger Mẹ Nấm. Vài người hàng xóm là đảng viên cũng
vậy, họ không biết blogger là cái quái gì, họ chỉ biết tôi là phản động.
Năm 2009, lúc tôi bị bắt giữa đêm bằng xe cứu thương, rất ít người
chứng kiến chuyện này. Lúc đó, qua cửa miệng của những người có tài rỉ
tai, đối với những người hàng xóm cũ ở khu Vĩnh Thái, tôi là tội phạm
buôn bán ma túy rất nguy hiểm, nên công an mới phải huy động cả đống
người đến áp giải cả vợ chồng lẫn con gái bé xíu đi làm việc đêm hôm.
Hàng xóm nhà mẹ tôi thì rộ lên tin đồn tôi còn tàng trữ ma túy ở đâu đó nữa nên công an mới bắt lén lút để giữ bí mật công tác.
Vài người thương yêu quan tâm đến gia đình tôi bắt đầu lên mạng và
đọc. Họ hỏi han mẹ tôi và những người thân cận thì cố gắng giữ cho con
gái tôi khi đó chưa được 3 tuổi một không khí sống an lành.
Tôi vẫn còn nhớ, ngày 12/09/2009 sau khi hai người thuộc đội An ninh
điều tra, CA Tỉnh Khánh Hòa đến trại tạm giam Sông Lô chở tôi về bằng xe
gắn máy và mẹ tôi đón tôi ở trụ sở của họ rất lặng lẽ. Cô hàng xóm nhà
tôi ra đón tôi từ đầu ngõ và ôm tôi rất lâu. Mọi người mừng tôi về nhà
bình an. Và quan trọng hơn hết tôi cảm thấy mình đã làm điều đúng đắn từ
giây phút đó.
Năm 2009, tôi đã bị buộc phải lựa chọn và tôi cũng đã chọn gia đình
tôi. Tôi chọn cách im lặng để người thân được sống không bị phiền toái.
Có một khoảng thời gian ngắn, mọi người dần quen với sự lựa chọn lúc ấy
của tôi.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, một lần nữa tôi lại buộc phải
lựa chọn giữa giả lơ mà nín thở qua ngày hay tiếp tục phải sống như một
công dân biết mình có quyền được hưởng một cuộc đời bình thường mà không
phải giả điếc, giả mù. Và tôi đã chọn con đường phải sống bằng tấm kính
lương tâm của chính mình, bằng hình ảnh tôi ước mơ cho tương lai bé
Nấm, bằng sự bình an trong tâm hồn trước giống tố rình rập.
Tin tức dần dần nhiều hơn. Bạn bè và những người xung quanh bắt đầu
đặt dấu hỏi về việc tôi bị bắt khi phản đối dự án Bauxite, khi in áo
Hoàng Sa - Trường Sa. Thêm vài lần tôi bị tạm giữ nữa, thêm quyết định
xử phạt hành chính vì viết blog, thêm nhiều tin tức về cuộc chiến biên
giới 1979, Gạc Ma 1988 khi báo chí được phép đưa tin thì hàng xóm bắt
đầu đặt dấu hỏi tại sao phải tốn quá nhiều người canh gác nhà tôi như
vậy? Và quan trọng hơn là khái niệm phản động mà công an tặng cho tôi đã
khiến nhiều người phải đặt câu hỏi và tự đi tìm hiểu về nó.
Nếu như cách đây 5 năm, người ta còn e dè sợ sệt khi thấy tôi đi
trước, công an thường phục bám xe theo sau và không muốn dây dưa với tôi
thì bây giờ công an chốt chỗ nào đã có người dặn phải cẩn thận khi đi
ngang chỗ đó. Mọi người bắt đầu xem những việc tôi làm là bình thường.
5 năm, mẹ tôi từ một người im lặng chịu đựng những sách nhiễu, từ một
người mẹ nước mắt lưng tròng ngồi viết đơn bảo lãnh xin công an hãy thả
tôi ra (như họ gợi ý) đã trở thành người đến thẳng đồn công an Lộc Thọ
để chất vấn: "Tại sao các ông lại bắt con tôi?".
5 năm để những người trong gia đình tôi quen dần với việc ra ngõ gặp
công an chốt chặn, quen dần với những lời đồn chung quanh xuất phát từ
những rỉ tai vô căn cứ.
5 năm để cánh cửa cổng nhà tôi được làm lại bởi nhiều người thấy rõ rằng các trò xấu xa đê tiện vẫn được sử dụng khi cần.
5 năm trôi qua, vẫn còn nhiều người tiếp tục bị bắt giam vì điều 258
BLHS, tôi trở thành công dân lăng quăng vì giấy tờ tùy thân đều đã được
công an giữ... giùm. Mọi thứ vẫn mơ hồ như cái ngày họ lặng lẽ chở tôi
từ trại giam Sông Lô về, sự cẩu thả và tùy tiện vẫn còn tiếp diễn.
Chỉ khác một điều, tôi không còn là tôi của 5 năm về trước. Tôi biết
rõ điều mình cần và cái mình phải làm hơn. Tôi không cô đơn như đã từng
nữa. Và tôi đã chuẩn bị cho mình tâm thế để đón nhận bất kỳ sự trả giá
nào để chạm tới thứ tự do thực sự mà tôi muốn thấy.
5 năm trước tôi bị bắt vì điều 258. Năm năm sau tôi đấu tranh với
việc dùng điều luật này một cách tự tiện để bỏ tù những người dám nói,
dám viết không theo lề phải hay ý kẻ cầm quyền.
Năm năm đi qua, tôi cám ơn bố mẹ, gia đình và những người đồng hành đã đi cùng tôi trong suốt 5 năm qua.
Cám ơn cả những người đã từng là bạn tôi vì chính họ đã dạy tôi cách tỉnh táo để ứng xử phù hợp với xung quanh hơn.
Cám ơn những người đã và đang tạo ra áp lực và biến cố trong cuộc đời
tôi vì họ chính là những người dạy tôi cách trưởng thành vững vàng
nhất.
Tôi cám ơn những người sẽ đến và đồng hành cùng tôi trên con đường tìm kiếm tự do này.
Mẹ Nấm
No comments:
Post a Comment