Dưới sự lãnh đạo của CSVN, GDP đầu người của nước ta chỉ khoảng trên dưới 1 phần 10 của Nam Hàn hoặc Đài Loan mà ông Nguyễn Phú Trọng đã đao to búa lớn rồi. Nếu không phải là gian dối thượng thặng thì ông chắc chắn bị hoang tưởng hết thuốc chữa rồi. Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận của Trương Nhân Tuấn với tựa đề: “ÔNG TRỌNG NÓI LỜI “DAO TO BÚA LỚN”” sẽ được Vân Khanh trình bày để kết thúc chương trình phát thanh ĐLSN tối hôm nay.
Trương Nhân Tuấn
Ông
Trọng nói rằng: “Với tất cả sự khiêm tốn, chúng ta vẫn có thể nói rằng: Đất nước
ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay…
cuộc sống bây giờ rất khác, ra đường phố Hà Nội ô tô không có chỗ đỗ, nhiều nhà
có vài ba cái ô tô mà đều ô tô sang“.
Đảng
CSVN (mà ông Trọng là người đứng đầu) có toàn quyền quản lý gia sản VN, bao gồm
lãnh thổ, đất đai, núi non, biển đảo, quặng mỏ, rừng rú… Ngay cả những thửa ruộng,
những vườn cây trái, những ao hồ nuôi cá… của nông dân, ông Trọng cũng là người
đại diện quản lý tất cả.
Gia
sản đó trị giá bao nhiêu?
Nếu
chỉ tính giá đất Hà nội, Sài gòn, các mỏ dầu hỏa ngoài khơi Vũng Tàu, những cây
rừng trên rừng núi Tây nguyên… trị giá gia sản đó lớn không thể tưởng tượng được.
GDP của tất cả các quốc gia tiên tiến Mỹ, Nhật, EU, TQ… cộng lại cũng không thể
lớn bằng.
Đứng
đầu một tập đoàn có quyền quản lý một tài sản khổng lồ như vậy, ông Trọng đã
xây dựng được gì cho đất nước?
Ông
khoe rằng Hà Nội bây giờ ô tô nhiều không có chỗ đỗ.
Xin
thưa với ông Trọng, rằng “Hà nội nhiều ô tô không có chỗ đỗ” không nói lên được
điều gì. Nhưng vấn đề “không có chỗ đỗ xe” đã nói lên sự tồi tàn, thiếu tầm
nhìn của những người quản trị đất nước.
“Phồn
vinh thực sự hay phồn vinh giả tạo”?
Bọn
Nhật, Hàn… có thể “cho không” mỗi năm hàng trăm chiếc ô tô hạng sang để cán bộ
CS ngồi chơi cho sướng đ*t. Điều kiện trao đổi là gì, nếu không phải là “mở cửa
tối đa” cho họ nhập xe ô tô vào Việt Nam?
Hệ
quả dân Việt Nam nhà nào có chút tiền đều mua xe. Xe chạy được bao nhiêu năm?
Không quan trọng. Vấn đề là Việt Nam không còn khả năng vốn liếng để phát triển
kinh tế quốc dân. Ngay cả việc đầu tư cho giáo dục. Tiền đem mua xe thì tiền
đâu lo cho con cái học hành?
Kinh
tế quốc dân và giáo dục đại chúng là hai điều cơ bản để các quốc gia Nhật, Đài
Loan, Nam Hàn, Tân Gia Ba… phát triển bền vững thành rồng.
Xe
ô tô ào ạt đổ vô, trong khi hạ tầng cơ sở thị thành thì do Pháp xây dựng để lại
từ 100 năm trước. Hà Nội, Sài Gòn… ra đường là kẹt xe. Vừa ô nhiễm, vừa phí phạm
tài nguyên lẫn nhân lực.
Các
quốc gia như Nhật, Đài Loan, Nam Hàn hay các quốc gia châu Âu như Anh, Pháp, Đức…
không hề có vụ “mỗi nhà hai ba xe ô tô” như ông Trọng khoe khoang. Họ hạn chế
xe ô tô trong thành phố vì “sức chứa” của đô thị. Không phải đô thị của họ “nhỏ”
hơn Việt Nam mà vì họ không muốn phung phí của cải của quốc dân, phung phí tài
nguyên của quốc gia… vào các việc mà họ có phương tiện khác rẻ hơn để thay thế.
Nhìn hệ thống métro của các đô thị châu Âu, các hệ thống đã làm từ trên 100 năm
trước…
Sài
Gòn, Hà Nội… về đêm lấp lánh ánh đèn. Tài phiệt nước ngoài “rót tiền” cho cán bộ,
để bôi trơn con đường vào Việt Nam. Họ xây dựng nhà máy, họ mướn các văn phòng,
họ đầu tư vào khách sạn, sòng bạc, các nơi du hí hạng sang. Họ nịnh nọt cán bộ
cấp tỉnh, cấp trung ương. Mục đích là họ “lột sạch” túi dân Việt Nam.
Tất
cả các đầu tư của họ đều có mục tiêu dài lâu. Họ vừa “vỗ béo” dân Việt Nam, vừa
ủng hộ đảng CSVN quản trị đất nước Việt Nam. Có vậy họ mới “móc túi” nhân dân
Việt Nam lâu dài.
Lãnh
đạo Việt Nam đi tới các quốc gia này đều được tiếp đón “hoành tráng”. Lãnh đạo
Việt Nam tưởng mình quan trọng lắm. Và điều chắc chắn, các quốc gia Nhật, Hàn…
tìm mọi cách để lãnh đạo Việt Nam thấy họ luôn là “nhân vật quan trọng”.
Quản
lý một tài sản kinh khủng như vậy, Việt Nam hiện thời không thể chế tạo được
con vít cho điện thoại Samsung. Không phải Việt Nam không có khả năng làm chuyện
này mà Việt Nam không thể làm. Xí nghiệp Việt Nam vì sợ “chết thảm” nên không
ai dám làm. Không phải Samsung hay các tập đoàn khác cản trở, mà do cán bộ CSVN
làm theo lịnh của tài phiệt.
Đường
xá, cầu cống, hệ thống giao thông đo thị (métro, bus)… của Việt Nam đến nay đã
có gì thưa ông Trọng? Đại đa số là do vay nợ. Tức là ông Trọng đã tiếm quyền
các thế hệ tương lai của Việt Nam để ký giấy nợ.
Tài
sản của Việt Nam là tài sản của tất cả mọi người Việt Nam, thế hệ hôm nay và thế
hệ mai sau.
Cái
cách quản lý đất nước của đảng CSVN mà ông Trọng là người đứng đầu, tương tự
như cái cách quản lý của một người “phá gia chi tử”.
Ông
Trọng cứ tiếp tục hãnh diện. Uy tín và vị thế của Việt Nam ngày càng tăng thêm.
Ông Trọng càng “sướng” thì tài phiệt cũng “sướng” theo. Tài phiệt quốc tế sẽ
làm mọi cách để Việt Nam càng có “vị thế” và “uy tín”. Việt Nam muốn mượn nợ
bao nhiêu cũng được. Có vậy họ mới làm giàu.
Tiếm
quyền của các thế hệ tương lai là chuyện duy nhứt chỉ có ở Việt Nam. Mọi thứ nợ
nần mà lãnh đạo CSVN ký kết đều sẽ do các thế hệ Việt Nam nai lưng ra trả. Khi
tài nguyên cạn kiệt, con người trở thành tài nguyên. Giáo dục không được đầu
tư, từ cơ bản ở tầng lớp nông dân, lao động… thì tài nguyên con người trở thành
tài nguyên “thô thiển”, ít có giá trị. Trai làm nô, gái làm tì, mọi nguyên nhân
là do đảng.
No comments:
Post a Comment