Để tiếp nối chương trình hôm nay qua tiết mục Đất Nước Đứng Lên, mời quý thính giả đài ĐLSN theo dõi bài viết:"Hệ thống tự vỡ nguy hiểm hơn”đá tự vỡ” của Trân Văn qua sự trình bày của Khánh Ngọc.
Trân Văn
Tuần này, phát biểu của một số viên chức hữu trách từ trung ương đến địa
phương,… tiếp tục hun nóng mạng xã hội Việt ngữ, khiến thiên hạ sôi sùng sục
nhưng góp nhiều nhiệt nhất có lẽ là ý kiến của ông Võ Nguyên Phong – Giám đốc
Sở Xây dựng Hà Nội : “Vỉa hè lát đá thiên nhiên ‘có độ bền 70 năm’ ở Hà
Nội vỡ nát sau khi sử dụng một thời gian ngắn là vì ‘mưa xuống đá
giãn nở nên tự vỡ’ …
Không thể đếm xuể đã có bao nhiêu người bình luận về những phát biểu
kiểu đó. Có một điểm đáng chú ý là những phát biểu theo lý luận hết sức khác
thường ấy không làm công chúng ngạc nhiên nữa. Tuy sôi sùng sục nhưng các bình
luận về những phát biểu khác thường ấy chỉ thể hiện hai điểm chung – mỉa mai
đầy vẻ khinh miệt và ngán ngẩm, kiểu như: Nghe giải thích xong bỗng nhớ
tới ‘đá cá, lăn dưa’. ‘Đá tự vỡ vì giãn nở sau mưa’ đi với ‘đá
cá, lăn dưa’ rất hợp quy hoạch.
Một số trong số những bình luận thường là rất ngắn dẫu không dài lắm
nhưng đủ để khái quát vấn đề . Ví dụ như bình luận của ông Kim Van Chinh: Đá
thiên nhiên không phải đá nào cũng làm được vật liệu xây dựng, dù chỉ là đá lát
vỉa hè. Đại để đá xây dựng có hai loại chính. Đá cẩm thạch có cấu trúc không
định hình, cho vân đẹp, độ nhám tốt, nhưng kém chịu lực, dễ bị phong hóa ố màu,
hoặc ngấm nước tự vỡ… Đá granite có kết cấu chắc hơn nhưng lại hay có thớ dọc
ngang theo tấm, bề mặt cứng nhưng lại trơn trượt nếu bề mặt bào mòn hay mài
bóng. Do vậy, dùng đá thiên nhiên làm vật liệu lát đường, vỉa hè,
sân nhà, bia mộ cần nghiên cứu rất cẩn thận và đặt hàng, sản xuất, nghiệm thu
rất cẩn thận chứ không phải chuyện đùa giỡn hoặc ngu ngốc vô học cho rằng cứ đá
là bền, cứ đá là chắc, cứ đá là sang… Các nước có nền văn hóa dùng đá lâu đời
và nền khoa học – sản xuất đá có kinh nghiệm họ thường lấy đá granite ốp, xây
tường, làm cột chịu lực,… dùng đá cẩm thạch làm đá trang trí lát sàn trong nhà,
ốp tường… rất đẹp với sức bền hàng thế kỷ. Riêng đá làm đường họ có thể dùng cảm
thạch hay granite nhưng họ hay dùng đá chẻ thành cục vuông và để thô. Mới lát
trông lổn nhổn và nhám nhưng đi lại hàng chục năm, hàng trăm năm… dần dần viên
đá mòn nhẵn nhưng vẫn không trơn (do đá chẻ miếng nhỏ lát có mạch, có khi chỉ
ghép lại với nhau, không có mạch vữa vẫn bám cứng…).
Dự án đá hóa vỉa hè Hà Nội là dự án lớn kinh khủng nhưng những
người làm dự án là một lũ vô học và cẩu thả. Chúng cứ nghĩ đá là bền, là đẹp
như các nước họ đã làm… Hỡi ôi, giờ thì nát bét hết cả vỉa hè Hà Nội rồi.
Đá 70 năm thì hai năm đã vỡ toác. Chỗ cần nhám (vỉa hè, gờ đường
cho xe gắn máy lên xuống) thì chúng lát đá trơn, ngã cứ oành
oạch… Chỗ cần đá chẻ thì chúng lát đá phiến. Chỗ cần granite thì chúng lát
cẩm thạch. Chỗ cần cẩm thạch thì chúng lát granite. Chỗ không được gắn vữa cứng
thì chúng trét xi măng đóng cứng… Hết giám đốc này đến giám đốc khác, hết chủ
tịch này đến chủ tịch khác nhưng quyết tâm đá hóa vỉa hè không hề thay
đổi… Lần này, Giám đốc Sở Xây dựng có khá hơn là công bố nguyên nhân của
đá vỉa hè vỡ là do “đá gặp mưa tự giãn nở rồi vỡ” giống hệt ông nào ngày
xưa trả lời đê vỡ là do mưa quá to, có gì đâu, vỡ đê là vẫn theo kế
hoạch. Chủ tịch Nguyễn Thế Thảo xưa là kỹ sư vật liệu xây dựng
đấy. Còn Võ Nguyên Phong, tân Giám đốc Sở Xây dựng Hà Nội, sinh năm 1969,
quê quán tại Vĩnh Linh, tỉnh Quảng Trị thì là cán bộ ngành xây dựng với
chuyên ngành quản lý đô thị. Ông Phong từng là Phó Giám đốc Sở Xây dựng Hà Nội,
Phó Bí thư quận Đống Đa, Chủ tịch quận Đống Đa.
Khác với đa số, thêm chuyện ‘Đá tự vỡ vì giãn nở sau
mưa’ , ông Nguyễn Trường Sơn không giễu cợt để mỉa mai mà nêu
thắc mắc, dân chúng còn bị sỉ nhục đến bao giờ: Tôi nghĩ không có gì là
quá đáng khi người dân đòi hỏi công chức làm tròn trách nhiệm tối thiểu của họ.
Trong đó bao gồm hoàn thành các trọng trách mà công việc yêu cầu, có thái độ
làm việc chuyên môn, ứng xử với dân một cách văn minh và ân cần, nói năng theo
cách mà ai cũng có thể hiểu. Bởi bản thân mỗi chúng ta khi đi làm cũng đều
được đòi hỏi phải làm được những điều căn bản này. Không có doanh nghiệp nào
muốn giữ lại một nhân viên mà ngay cả những điều đơn giản như vậy cũng không
làm được. Do vậy chúng ta có quyền yêu cầu chí ít công chức cũng phải
làm được như chúng ta, chứ chưa nói là phải làm tốt hơn. Bởi sau cùng, chúng ta
muốn tự hỏi bản thân rằng số tiền mà chúng ta bị trừ hàng tháng, hay phải trả
thêm mỗi lần mua hàng (gọi chung là thuế), rốt cuộc có đáng hay không nếu người
thụ hưởng nó lại không làm tròn trách nhiệm?Ấy thế mà. Hết lần này đến lần
khác, chúng ta bị sỉ nhục bởi những người vẫn hàng tháng ngửa tay lãnh lương từ
tiền thuế mà chúng ta phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới kiếm ra. Nào
là ‘đá vỉa hè bị nứt do mưa’, rồi ‘Việt Nam không cần quá giàu’,…
Ông Nguyễn Trường Sơn nhấn mạnh: Hết lần này đến lần khác, dân
chúng bị đối xử như trẻ ranh, bị cợt nhả và không coi ra gì bởi những phát ngôn
coi thường phát ra từ miệng công chức. Những lời nói này không chỉ tự
chúng bộc lộ sự yếu kém về năng lực của công chức xứ ta mà đằng sau nó là một
vấn đề trầm trọng hơn rất nhiều, đó là những người làm công ăn lương ở nước ta
mang trong họ thái độ coi thường đối với công việc và khinh bỉ đối với dân
chúng. Vì nếu là một công chức coi trọng chức trách và có trách nhiệm với sự
tín nhiệm của người dân, thì sẽ suy nghĩ trước khi mở miệng. Một bộ máy
nhà nước đầy rẫy những công chức không coi công việc và người dân ra gì thì sẽ
không thể vận hành một cách trơn tru và càng không thể tạo ra sự phát triển cho
đất nước. Cũng giống như một doanh nghiệp với những nhân viên rệu rã, làm việc
với thái độ dửng dưng, coi khách hàng là cỏ rác thì sẽ không thể thành công.
Cái chết ở đây đó là bộ máy nhà nước thì sẽ tạo ra hệ lụy nghiêm trọng hơn một
doanh nghiệp rất nhiều. Một doanh nghiệp hoạt động không hiệu quả thì đối
mặt với phá sản, cùng lắm là ảnh hưởng đến những người làm việc cho
nó nhưng một bộ máy nhà nước với những công chức vô năng, vô tri thì hệ
luỵ vô cùng lớn.
Do vậy, ông Sơn lưu ý: Không chỉ quốc gia bị thụt lùi bởi sự vô dụng của các cơ quan nhà nước, mà người dân còn chịu khổ bởi nạn tham nhũng và thói hách dịch từ công chức, cùng với điều đó là dịch vụ công đắt đỏ và kém phẩm chất. Mỗi một lần công chức đưa ra những phát ngôn chướng tai thì sẽ nhận lại sự cười cợt từ dân chúng. Người dân coi đó là một màn tấu hài, là dịp để cả xã hội được phen cười vào mặt quan chức cho hả hê những khổ ải mà chúng ta phải chịu đựng bấy lâu nhưng theo tôi đó là thái độ sai lầm. Bởi cười cợt sẽ không mang lại bất cứ sự thay đổi nào, rồi đâu lại hoàn đó, những bất công và ngang trái vẫn sẽ đè lên đầu lên cổ chúng ta. Thay vào đó, chúng ta cần phải cảm thấy bị sỉ nhục, phải cảm thấy tự ái và nhục nhã mỗi khi những người nắm giữ trọng trách trong bộ máy nhà nước có những phát ngôn như vậy. Thử hỏi có cay không khi những kẻ ăn trên ngồi trốc từ tiền thuế của chúng ta lại quay sang khinh bỉ chúng ta? Rốt cuộc thì có đáng không khi chúng ta nai lưng ra làm để bị thu thuế nhưng cái chúng ta nhận được lại là sự coi thường ?
No comments:
Post a Comment