Bộ máy hỏng đã đành, nhưng nó chỉ tiếp thêm lý do
cho những kẻ có quyền nghĩ bậy, làm bậy chứ không thể khiến được những người có
tư cách phải hạ mình ô nhục. Qua chuyên mục Chuyện Nước Non Mình, chúng
tôi xin gởi đến quý thính giả đài ĐLSN bài viết có tựa đề: “Chửi Con Hiệu
Trưởng Này Ít Thôi …” của Thái Hạo sẽ được Minh Nguyệt trình bày để tiếp nối
chương trình tối hôm nay.
Lúc tôi đi làm trở lại sau vài năm bỏ việc, cũng
vào dịp giáp tết thế này đây. Như đã thành lệ, giáo viên trong các tổ chuyên
môn sẽ rồng rắn đến nhà hiệu trưởng-hiệu phó để “đi tết”. Lúc này, một giỏ hoa
hay chiếc áo chỉ là vật đựng chiếc phong bì cho…trang nhã.
Tôi không chịu, và tự quyết luôn, là Tổ văn
không có tiền bạc gì cả. Vì nó thành nếp đã lâu, giờ đột ngột không tới cũng
khó coi, nên xem như đi chúc nhau một lời sau cả năm làm việc vất vả, dù biết
rằng đáng ra dịp này chính họ (BGH) phải là người đến thăm hỏi giáo viên và học
sinh, chứ không phải ngược lại.
Các tổ chuyên môn rồng rắn thuê xe đi. Cuộc
chạy đua vũ trang của phong bì gần như không có hồi kết, người ta ngó nhau, xem
tổ A tổ B đi bao nhiêu, mình mà ít hơn thì thấy không an tâm. Duy nhất chỉ tổ
tôi đi tay không tới. Tất nhiên có những giáo viên trong tổ không vừa lòng và
tỏ ra khó chịu, nhưng cũng không biết phải làm sao, vì tôi độc đoán trong
chuyện này.
Tưởng thế là tạm ổn rồi, sẽ tập thành thói
quen dần dần cho những người đồng nghiệp, cho đến khi bỏ hẳn cái sự cúng tiến
nhục nhã kia.
Không ngờ, sau cái buổi hôm đó, tôi nghe có
người kể lại cho biết, rằng trong tổ của tôi có cả những người không được bỏ
phong bì với tư cách tổ nên đã tự “đi riêng”.
Họ không an tâm, họ không chịu đựng nổi việc
một đứa giáo viên lại có thể không quà cáp gì cho lãnh đạo! Thực ra, cái việc
quỵ lụy ê chề ấy chẳng ai bắt cả, là do tính cách nô lệ thảm hại trong những
cái đầu của những kẻ làm thầy làm cô thời mạt này sinh ra.
Còn hiệu trưởng hay lãnh đạo nói chung, vì
cũng chẳng ai quản lý giám sát được, lại được một đám quần chúng hèn hạ cúi rạp
mình xuống để dâng cúng, tội gì mà không nhận! Bộ máy hỏng đã đành, nhưng nó
chỉ tiếp thêm lý do cho những kẻ có quyền nghĩ bậy, làm bậy chứ không thể khiến
được những người có tư cách phải hạ mình ô nhục.
Chuyện giáo viên nữ phải đi tiếp khách như
tiếp viên, như gái làng chơi thì phổ biến lắm chứ không phải cá biệt đâu, chớ
lầm. Tôi sẽ bênh vực cô nhân viên sân golf thất học nhưng tôi khỉnh bỉ những kẻ
được gọi là trí thức đang đứng dạy người mà hèn hạ.
Trong một xã hội hư hỏng, để sống, người ta
phải thỏa hiệp, nhưng không thể là một sự thỏa hiệp vô giới hạn. Và càng không
thể dùng sự lưu manh để leo lên đầu nhau, hòng được nhận bổng lộc hơn người.
Lằn ranh, phải luôn có một lằn ranh nhân phẩm mà con người sẵn sàng bỏ việc,
thậm chí mất mạng để giữ gìn nó. Vì họ phải biết rằng, khi bước qua cái lằn
ranh ấy, họ không còn là con người nữa, mà là một con gì đó khác.
Nay, người ta dễ dàng thỏa hiệp và dùng “xã
hội” để biện minh cho sự bạc nhược đáng ghê tởm của mình. Không ai cứu được họ
đâu, hãy để họ được làm cái điều mà họ hoàn toàn có thể làm, thậm chí là muốn
làm.
No comments:
Post a Comment