Tuesday, July 21, 2020

Nhân phẩm, một xa xỉ phẩm

Chuyện Nước Non Mình

Kính thưa quý thính giả, trong chế độ độc tài nhồi sọ của cs VN thì không có nhân phẩm con người mà chỉ có miếng ăn là trên hết.
Trong tiết mục Chuyện Nước Non Mình, chúng tôi xin gửi đến quý thính giả đài ĐLSN bài viết có tựa đề: “Nhân phẩm, một xa xỉ phẩm” của Từ Thức sẽ được Bảo Trân trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Một hình ảnh điển hình của xã hội VN ngày nay: những thiếu nữ bị còng tay, gục đầu tìm miếng ăn.
Doanh nghiệp tổ chức cuộc làm nhục tập thể này nói: đó là phương pháp huấn luyện nhân viên vượt qua mọi thử thách, để “đạt mục tiêu trong đời, để có cuộc sống tốt đẹp hơn”.
“Khi các bạn đang nỗ lực thì những người ngoài kia nỗ lực hơn các bạn rất nhiều. Thử thách này, nếu các bạn không vượt qua thì quá tầm thường”, nghĩa là không xứng đáng trở thành… nhân viên bán hàng đa cấp!
Tóm lại, muốn có một chỗ đứng bán hàng kiếm tiền đong gạo, phải tự làm nhục, phải đặt mình ngang hàng với súc vật, phải quẳng vào thùng rác nhân phẩm con người.
Người ta hiểu hơn những thái độ, những hành động còn vô liêm sỉ hơn nữa, khi mục tiêu lớn hơn, hàng tỷ đô la.
Angela Merkel nói: về nhân phẩm con người, chúng ta không thể nhân nhượng.
Ý thức về nhân phẩm, liêm sỉ là thành trì cuối cùng để ngăn chặn con người trở thành con vật, nhất là trong hoàn cảnh thiếu thốn, đói khát, trong một xã hội bất công, bệ rạc, tất cả có thể, và phải mua bằng tiền.
Tiêu chuẩn luân lý.
Triết gia Alain nói: “trong luân lý, không có gì khác hơn là ý niệm về nhân phẩm”. Bởi vì luân lý, đạo đức thay đổi từ nơi này sang nơi khác, từ thời đại này sang thời đại khác. Cái được coi là đạo đức bên này dẫy núi Pyrénées, có thể coi là vô luân bên kia núi. Chỉ có một tiêu chuẩn cho luân lý: tôn trọng nhân phẩm con người.
Khi điều cấm kỵ cuối cùng, khi bức tường cuối cùng là nhân phẩm con người bị chà đạp, xã hội sẽ vỡ bờ. Sẽ chỉ còn lại một môi trường sống man rợ, trong đó con người thu gọn lại thành một bộ phận cơ thể: cái dạ dầy. Người ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để sống.
Antonio Gramsci nói: trong một xã hội tranh tối tranh sáng, thế giới cũ đang chết, thế giới mới chưa thành hình, sẽ xuất hiện rất nhiều hiện tương quái gở. Đó là chuyện đang xẩy ra, mỗi ngày, ở VN.
Có người ví liêm sỉ như trinh tiết. Người ta chỉ mất trinh một lần. Sau lần đầu, chuyện… mất trinh sẽ không còn là ưu tư nữa.
Khi một xã hội chấp nhận, thờ ơ trước một cảnh man rợ bị còng tay, gục đầu tìm miếng ăn thì xã hội đó đã đi trọn bước đầu, đang trên đường giải thể, tan rã.
Đừng trông chờ nhà nước có biện pháp. Họ có dư phương tiện để ngăn cấm, ngăn chặn những chuyện làm bẩn thỉu, bệ rạc, chà đạp nhân phẩm con người nhưng họ không làm. Bởi vì chế độc độc tài ra đời, tồn tại trên sự ngu dốt của dân, trên cái băng hoại của luân lý. Khi miếng ăn là mục đích duy nhất trên đời, kẻ nắm quyền, lắm tiền trong tay có sức mạnh vạn năng.
Bảo vệ nhân phẩm, trước hết là chuyện của mỗi cá nhân. Mỗi cá nhân tự đặt cho mình một giới hạn không thể vượt qua, với bất cứ giá nào. Thành lũy của xã hội chỉ vững mạnh khi các thành luỹ cá nhân kiên cố.
Vấn đề là ý thức về nhâm phẩm không phải từ trên trời rơi xuống. Nó hiện hữu nhờ truyền thống và giáo dục.
Trong các nước Cộng Sản, truyền thống bị tiêu diệt tận gốc rễ, giáo dục chỉ có mục đích ngu dân. Howard Zinn: “dưới các chế độ độc tài không có giáo dục, chỉ có nhồi sọ”. Nhân phẩm con người, trong một xã hội tử tế, là chuyện quan trọng hàng đầu; dưới chế độ Cộng Sản, là một chi tiết không đáng kể, một xa xỉ phẩm.
Từ Thức

No comments:

Post a Comment