Tội ác của đảng CSVN và Hồ Chí Minh
Trong TCYN lần trước, chúng ta đã nghe Cung Trầm Tuởng ví von đảng CSVN như một bầy thú kỳ dị, mỗi giống thú mang một đặc tính của những người CS. Hôm nay, Cung Trầm Tưởng đóng vai một quan tòa công minh nhưng nghiêm khắc, để xét xử đảng CS, kẻ đã gây ra những tội ác cho người dân Việt Nam.
CTT đã chỉ đích danh kẻ cầm đầu đảng gây ra tội ác chính là Hồ Chí Minh, qua bài luận tội, viết theo thể lục bát, dài 102 câu, khi CTT đang bị giam cầm trong trại tù Cẩm Nhân năm 1978. Ta hãy nghe bản án “Tội này – Tội đến nghìn đời không quên” dành cho Hồ Chí Minh sau đây:
Nửa đường thế kỷ gian nan
Ngựa hoang xuất hiện một đàn kỳ khôi.
Lim dim mắt, mím mím môi,
Cỗ xe cọc cạch ỉ ôi giáo điều.
Đấu tranh giai cấp đứng điêu,
Mắt che ngựa cứ một chiều ngựa đi.
Thuyết minh biện chứng cái chi!
Vẫn trơ cái bụng cái tì đói meo.
Lĩnh cương một vở tuồng nghèo,
Dây chuyên chế thắt ngựa teo ngựa còi.
Ngựa khôn, óc lớn bằng voi,
Roi tên xà ích, quất lòi tĩ ra.
Đã gần nửa thế kỷ qua
Địa đàng chẳng thấy, ngựa già mỏi chân.
Khi thuyết Mác Lê được Hồ đem về VN, với xảo thuật tuyên truyền lừa bịp, đã vẽ lên một xã hội lý tưởng tốt đẹp thật hấp dẫn cho tương lai. Nhưng khi áp dụng vào thực tế thì mới lộ ra những âm mưu, những thủ đoạn ác độc phi nhân. Những người đã lỡ bước chân vào, có muốn rút ra cũng không còn cơ hội, nên đa số đành nhắm mắt đưa chân, rồi chấp nhận để tồn tại, rồi thích nghi để được ưu đãi và dần dà đồng lõa để trở thành tập đoàn kẻ ác.
Thuyết “hay” xét lại mười lần,
Hợp đoàn rã đám thành quần ngựa đua.
Bên ngoài tay bắt phân bua,
Bên trong tru tréo bán mua tận tình.
Chụp nhau cái mũ hữu khuynh,
Tôi nghe lén bạn, bạn rình ngó tôi.
Chiếu trên giành giựt chỗ ngồi,
Ăn xong đòi trả cả nồi lẫn niêu.
Gớm ghê con đĩ lắm điều,
Ống loa duy vật phun điêu phóng càn.
Mỗi năm đĩ mỗi suy tàn,
Giọng loa cũ rich mỗi khàn mỗi vơi.
Tùng xèng hội đảng người dơi
Tội cao như núi đất trời nào tha.
Khi đã là đảng viên của đảng CS, thì tình nghĩa giữa cha mẹ và con cái, giữa anh chị em, giữa họ hàng, bạn hữu không còn nữa. Con người trở nên vô cảm, lạnh lùng đến tàn bạo hơn loài dã thú. Xã hội trở thành đấu trường chỉ còn là nơi kèn cựa, tranh giành, giẫm đạp lên nhau để tiến tới. Cho nên:
Tội là trối mẹ vùi cha,
Chữ trung bán đứng, thật thà vứt đi.
Nghĩa anh em oẳn tù tì.
Hao xương tổn máu chỉ vì các ngươi.
Sói rừng sành sõi luật chơi,
Máu tươi bán tháo, tình người quẳng ra.
Tội là xáo thịt nồi da,
Mướn tay người đến đốt nhà tổ tiên.
Trong hơn 70 năm tai ương CS giáng xuống quê hương ta, người VN đã chứng kiến những tội ác khủng khiếp do chúng gây ra, từ cuộc đấu tranh giai cấp, những màn đấu tố dã man trong cuộc cải cách ruộng đất, những vụ thanh trừng trong nội bộ đảng bằng với những cái chết ám muội, những bản án bất công trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm, và còn bao nhiêu tội khác nữa:
Đấu tranh đấu chết dân hiền,
Quê hương một sớm thành miền đất hoang.
Phật Trời ngươi đá ngổn ngang,
Chúa Trên ngươi cũng dàn hàng bắn luôn.
Ý dân coi nhẹ cánh chuồn,
Sức dân ngươi vắt cạn nguồn kiệt hơi.
Tráo trâng một lũ quỷ người,
Đầu voi đít ngựa nói cười nhố nhăng.
Quần Tầu áo Chệt lai căng,
Con tim “phúc đức” lớn bằng ngón tay.
Chi li hạch toán hàng ngày,
Ăn xin ngọn chén, uống nài miệng lon.
Dân nghèo ruột rũ héo hon,
Chiếu trên ngươi nỡ miếng ngon ê hề.
Múa lân mở hội xập xòe,
Trong lăng chết ướp thằng hề mặt dơi.
Đảng chi dặt lũ đười ươi,
Tội bầy ngươi tội tầy trời biết không!
Khi thôn tính được Miền Nam VN, nhiều người vẫn tin rằng, khi thống nhất đất nước, hòa bình sẽ đến trên quê hương và người dân sẽ có cuộc sống bình an. Nhưng tất cả đã lầm. CS đã cướp bóc tài sản, nhà cửa, ruộng vườn, đã đẩy hàng triệu người đến các vùng “kinh tế mới”. Để trả thù người dân Miền Nam CS dã đẩy hơn một triệu người vào các nhà tù khổ sai, để họ phải chết dần mòn vì đói rét và bệnh tật.
Tội là có thật nói không,
Có đen nói trắng, có chồng nói trinh.
Nhà dân ngấp nghé người rình,
Ngó đo hũ gạo, tình hình vợ con.
Máu dân ngươi hút ngươi bòn,
Thóc dân ngươi bắt nộp tròn “giao lương.”
CS đã biến VN từ một xã hội nhân bản, hài hòa thành một xã hội nghi kỵ, hận thù đói nghèo và chậm tiến. Chưa dừng lại ở đây, người dân còn phải khốn đốn với lũ công an, khiến họ gọi bằng danh từ khinh miệt, là lũ “bò vàng”, có nhiệm vụ chui rúc rình mò cuộc sống của người dân.
Bò vàng lấp ló sau tường,
Ngõ trong mật vụ, ngoài đường công an.
Nửa đêm chiến dịch quét càn,
Trẻ thơ vắng mẹ, con đàn mất cha.
Cha đi: mất nóc ngôi nhà,
Mẹ đi: con hỡi! vú xa miệng chờ.
Triệu đời vất vưởng bơ vơ,
Triệu hồn héo rũ vật vờ lá thu.
Triệu người oan khốc trong tù,
Mắt hoen ghèn đỏ mịt mù tương lai.
Dân ôm khố rách chạy dài,
Máu dâng hiến đảng, xương chay ma Hồ.
Hồ nằm ướp đá Liên Xô,
Đười ươi rũ rượi đến mồ liệm hoa.
Chết rồi còn tật điêu ngoa
Dăm câu di chúc làm ma dạy đời.
Tội ngươi tội rõ ngời ngời,
Tội ba kiếp hóa mình người mặt trâu!
Đến đây thì bản cáo trạng chỉ đích danh kẻ tội đồ của dân tộc chính là già Hồ, là cái xác ướp, mà CTT diễn tả là: “Trong lăng chết ướp thằng hề mặt dơi”, để cho cán bộ, công chức, ví như một lũ đười ươi, hàng năm phải đến kính viếng, và học hỏi những điều di chúc của Hồ : “Đười ươi rũ rượi đến mồ liệm hoa”
Cao vời học thuyết chi đâu!
Cứ nhè băm xác chặt đầu anh em.
Lưỡi Lê, giáo Mác, búa liềm,
Tuốt da róc thịt mượn kềm Liên Xô.
Cỏ chưa xanh kịp nấm mồ
Thêm trăm góa phụ vấn sô đứng chờ.
Mẹ nghèo cạn sữa con thơ,
Chùa niêm kín cửa, nhà thờ tháo chuông.
Trường Sơn thác loạn mây cuồng,
Tiếng Hồ dội đá, thuồng luồng bặt hơi.
Cái xác của kẻ tội đồ nơi lăng Ba Đình, bốc lên màn tử khí bao trùm trên vùng thủ đô của đất nước, nó cần phải phá bỏ, để đem lại sinh khí và ánh sáng cho chốn “ngàn năm văn vật” đã có từ thuở xa xưa. Đấy là ước nguyện chính đáng của người dân.
Quê hương tử khí ngút trời,
Rừng thiêng vượn hú hồn người thác oan.
Sông sâu máu đỏ tuôn tràn.
Núi cao chất đống nhục tàn cốt khô.
Vẫn chưa thỏa chí điên rồ,
Vẫn chưa thỏa chí loài Hồ mặt dơi.
Tội ngươi tội giết triệu người,
Vết nhơ lịch sử nghìn đời khó bôi.
Xuất thân cắc ké thằng bồi,
Đầu voi đít ngựa nhét nhồi thuyết hư.
“vĩ nhân” có mắt mà mù,
Giết cha bằng cái hận thù gớm ghê.
Đâm thuê chém mướn chuyên nghề,
Trối trăng chi cũng à hề sát nhân.
Tóm lại, cái tội của đảng CSVN chính là cái tội của Hồ Chí Minh, sẽ mãi mãi là một vết nhơ trong lịch sử nước nhà. Đó cũng là bài học ngàn đời cho con cháu sau này, phải tuyệt đối khắc ghi và tránh tái phạm một lần nữa.
HS, BC và KA cám ơn quí thinh giả, xin hẹn quí thinh giả trong TCYN lần tới.
Khôi Anh
No comments:
Post a Comment