Không bảo vệ được người dân trước dịch bệnh vô cùng nguy hiểm
khi để cho người Tàu mang bệnh tự do đi lại như chốn không người khắp
nước VN, cộng thêm chuyện lơ là kiểm soát người bệnh từ ngoại quốc vào,
do đó CS VN phải chịu trách nhiệm nặng nề trước toàn dân.
Để tiếp nối chương trình hôm nay qua tiết mục Đất Nước Đứng Lên, mời quý thính giả đài ĐLSN theo dõi bài viết: “Bài không tên” của Đặng Xương Hùng qua sự trình bày của Khánh Ngọc.
Để tiếp nối chương trình hôm nay qua tiết mục Đất Nước Đứng Lên, mời quý thính giả đài ĐLSN theo dõi bài viết: “Bài không tên” của Đặng Xương Hùng qua sự trình bày của Khánh Ngọc.
- Chả thể bênh vực cô Nhung nào đó, nhưng mà cách dư luận đang xúm vào quy tội cô ta, cũng thấy hơi là lạ. Đành rằng cô ta con nhà giàu thì rất dễ ích kỷ và trách nhiệm cộng đồng sẽ không cao. Nhưng cách mà người ta đang muốn đẩy dư luận quy kết cho cô là thủ phạm gieo rắc corona vào Việt Nam thì đúng là “cao thủ”. Cô ta chỉ là một công dân, cô ta cũng chỉ là nạn nhân trong hàng vạn nạn nhân corona toàn cầu. Cô ta chỉ có tội khi chính cô ta làm ra con virus corona.
- Định hướng dư luận thì phải nói Việt Nam là giáo sư hàng đầu thế giới. Việc tổ chức công khai rầm rộ cuộc họp Hà Nội trong đêm 6/3 nằm trong mục tiêu đó. Thông điệp là: “Chúng ta” đã tìm ra thủ phạm. Đây nhé: cô ta tên là Hồng Nhung, tuổi tác, địa chỉ, hành trình đi lại tiếp xúc đều minh bạch.
Thật ra cô Nhung bị trở thành người “chọn mặt gửi vàng”, vì đối tượng
có đủ yếu tố cần thiết cho việc định hướng dư luận mà thôi. Con nhà
giàu nhé dư luận sẽ rất ghét, đi từ Anh, Pháp, Ý về nhé (có nghĩa là
không phải từ phương bắc). Cô là người số 17 nhưng trở thành tội phạm số
1. (Con số 16 hay nhiều hơn, có mà giời biết được). Tại sao phải cách
ly hẳn một xã rồi mà VN vẫn muốn tạo hình ảnh đứng ngoài dịch bệnh, mà
chỉ với cô Nhung thì lại là một bắt đầu.
- Cô Nhung có thể vô trách nhiệm với cộng đồng, nhưng cô không phải là người bắt buộc phải có trách nhiệm bảo vệ cộng đồng. Trách nhiệm đó thuộc về chính quyền, được nuôi bằng tiền thuế của dân. Ở một khía cạnh nào đó, để cô Nhung bị nhiễm virus lây lan ra cộng đồng một phần có lỗi của chính quyền. Không làm đủ biện pháp phòng ngừa tại sân bay. Kể cả cô gì đó ở phía nam, khoe là đã trốn cách ly, trốn là “ý định” của cô ta, để cô ta trốn thành công là trách nhiệm của người hữu trách.
- Đánh lạc hướng dư luận? Cách đây đúng một tháng, chính quyền phải ra sức đối phó với dư luận chính đáng của dân là đóng cửa biên giới với Trung cộng. Có người hơi ác ý nói với tôi rằng, thà để dân chết còn hơn là sụp đổ kinh tế khi đóng cửa biên giới với phía Bắc. Rõ ràng trong một tháng qua, truyền thông Việt Nam đang muốn làm chìm câu chuyện dịch bệnh. Ông Vũ Đức Đam còn tuyên bố xanh rờn: “Một tuần nữa VN sẽ tuyên bố hết dịch”. Con virus corona vào VN không phải là qua biên giới với Trung Quốc mà là do cô Nhung mang từ Anh, Pháp, Ý về!
- Thông thường thì người cộng sản VN phải bị lùi đến chân tường thì họ mới chịu. Nếu cứ bưng bít thông tin để VN đứng ngoài dịch bệnh toàn cầu thì quá phi lý. Hình như VN vừa phải đứng ngoài rìa của cố gắng toàn cầu cho 5 tỷ đô la chống lại dịch bệnh. Kiểu như là trong nhà có bệnh nhân mà không muốn cho bên ngoài biết để vào cứu trợ thì cũng thiệt. Muốn huênh hoang thì tuyên bố mình giàu, muốn trợ giúp thì lại tuyên bố mình nghèo.
- Một vài câu chia sẻ với người trong nước: Đừng quá lo lắng, tự mình gây hoảng loạn cho chính mình. Cái cô cô rô na này không quá kinh khủng lắm đâu. Miễn là mình tuân thủ mọi biện pháp phòng ngừa như hướng dẫn.
Hãy nên đòi hỏi chính quyền có trách nhiệm bảo vệ mình.
Kể thêm cho mọi người trong nước một chuyện: Cách đây chục năm, EU
khám phá trong tôm xuất khẩu từ VN có chất kháng sinh, họ đòi hủy,
“chúng tôi” xin mang về lại VN, và “chúng ta” lại bán tôm đó cho dân
mình ăn, có ai làm sao đâu. Cô rô na là cô nào mà làm ta phải sợ như
vậy?
Đặng Xương Hùng
No comments:
Post a Comment