Vụ 5 nữ sinh vây đánh một bạn học cùng lớp ở Hưng Yên ngày 22 tháng 3 vừa qua đang là một đề tài nóng bỏng trong dư luận. Mời quý thính giả đài ĐLSN theo dõi bài Quan Điểm của LLCQ về sự kiện này với tựa đề: “Văn Hóa Côn Đồ” sẽ được Hải Nguyên trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay.
LLCQ
LLCQ
Thưa quý thính giả,
Mặc dù sự việc đã xẩy ra gần 2 tuần, dư luận quần chúng vẫn còn xôn
xao phẫn nộ về vụ một nữ sinh trường Trung học Cơ sở Phù Ủng, huyện Ân
Thi, tỉnh Hưng Yên bị nhóm năm học sinh cùng lớp lột quần áo, đánh đập
dã man tại lớp học. Kinh tởm hơn nữa là cảnh tượng hung bạo này đã được
một học sinh trong nhóm thu hình và chuyển tải rộng rãi trên mạng xã
hội.
Sự nhẫn nộ của quần chúng đã khiến Bộ trưởng Giáo dục – Đào tạo Phùng
Xuân Nhạ đến Hưng Yên ngày 31 tháng 3 để gọi là “làm việc với các giới
chức địa phương để làm rõ vụ việc.” Trong buổi họp với ban giám hiệu nhà
trường cùng các quan chức tỉnh, ông Nhạ tuyên bố, xin trích nguyên văn,
“Hơn 20 triệu học sinh, sinh viên trên cả nước cơ bản là ngoan, tốt
nhưng lại xuất hiện một nhóm các thầy cô, trong đó, có lãnh đạo nhà
trường, học sinh suy thoái, biến chất, có hành động côn đồ, chúng ta
phải xử lý nghiêm.” (Hết trích).
Nhìn vào những gì đang diễn ra trong xã hội Việt Nam thì vụ nữ sinh đánh hội đồng này không phải là một sự kiện cá biệt, do “một nhóm thầy cô, học sinh suy thoái, biến chất, có hành động côn đồ”
như ông Nhạ tuyên bố. Trái lại đây là biểu hiện của nạn bạo lực tại học
đường, một hiện tượng phổ quát, đã và đang diễn ra thường xuyên và ở
nhiều địa phương. Và đáng quan tâm hơn nữa là đối tượng của những vụ bạo
hành này lại là giới nữ sinh, thành phần vốn được xem là “chân yếu, tay
mềm”!
Thật vậy, xem đoạn phim ở Hưng Yên, chúng ta nhớ lại một video clip
tương tự phổ biến cách đây không lâu. Đó là đoạn phim quay cảnh một nữ
sinh lớp 7 Trường Trung học Trần Phú ở Huế bị các nữ sinh khác cùng lớp
vây đánh trước đây. Nạn nhân bị các bạn lao vào đánh, dùng chân đá, tay
đấm tới tấp vào mặt. Vừa đánh, các học sinh còn la hét, chửi mắng với
những lời lẽ thô tục. Và cũng tại Huế, không lâu sau đó, một nữ sinh
Trung học Bùi Thị Xuân bị năm sáu bạn gái cùng trường xúm vào đánh đấm
tới tấp trong lúc những học sinh khác chỉ đứng nhìn chứ không can thiệp.
Đây chỉ là những vụ bạo hành điển hình mà nhờ các mạng xã hội mọi
người mới được biết. Trong thực tế, chắc chắn còn biết bao vụ khác diễn
ra ở nhiều trường học khắp nơi mà không được dư luận biết đến.
Tương tự, các vụ bạo hành loại này cũng không chỉ xẩy ra trong học
đường, mà hiện hữu trong khắp các môi trường khác. Trước đây không lâu
nhiều người đã bàng hoàng khi xem youtube chiếu cảnh một đám phụ nữ trẻ
rượt đánh một cô gái. Ngoài việc hứng chịu những cú đạp, những cái giộng
đầu xuống nền đường nhựa, nạn nhân còn bị lột sạch quần áo, đồ lót,
hoàn toàn trần truồng.
Trước tệ nạn trầm trọng này, nhiều người cho rằng đây là hệ quả của
tình trạng giáo dục bị xuống cấp. Một số khác quy trách nhiệm cho bố mẹ
đã không chú ý dạy dỗ con cái. Cũng có người đổ lỗi cho tình trạng xã
hội suy đồi, mất đạo đức.
Tuy nhiên nhận định như vậy là chỉ nhìn đằng ngọn mà quên xét đằng
gốc. Hiển nhiên là học đường, vì là nơi đạo tạo trẻ em nên có ảnh hưởng
quan trọng đến chúng. Tương tự, dạy giỗ con cháu là trách nhiệm hàng đầu
của cha mẹ, ông bà. Và không ai có thể phủ nhận tác động tiêu cực của
các tệ nạn xã hội đối với con người Việt Nam nói chung và trẻ em nói
riêng.
Thế nhưng trong một đất nước độc tài toàn trị và bao trùm bởi chủ
nghĩa CS Mác-Lê như Việt Nam thì trường học, và gia đình không còn là
trường học và gia đình hiểu theo nghĩa thông thường, mà tất cả đã trở
thành công cụ của Đảng. Trường học thay vì giáo huấn lại là nơi nhồi
nhét vào đầu con trẻ, ngay từ lúc tấm bé phải luôn “nhớ ơn Bác, nhớ ơn Đảng”. Còn gia đình, thay vì con cái hiếu kính cha mẹ, ông bà thì Đảng đã dạy phải “Thờ Mao chủ Tịch/thờ Sít-ta-lin bất diệt” như trong bài thơ “Cải cách ruộng đất” của Tố Hữu.
Nhìn rõ như vậy để thấy cái căn nguyên gốc rễ của tệ nạn bạo lực tại
học đường nói riêng và trong giới trẻ nói chung là do chính chủ nghĩa CS
gây ra. Cũng vậy, tính cách dã man, không còn nhân tính của những kẻ
tham dự các vụ bạo động kể trên cũng bắt nguồn từ chủ trương “đấu tranh giai cấp”
sắt máu mà đảng CSVN đã áp dụng ngay từ khi mới ra đời. Chủ trường này
đã thể hiện rõ rệt qua hai câu thơ “để đời” cũng trích từ bài “Cải cách ruộng đất” của Tố Hữu: “Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ/Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong”.
Chủ trương “giết, giết nữa” này đã trở thành một yếu tính của chế độ
CS. Với hơn 70 năm thấm nhuần ở miền Bắc và gần 45 năm nhuộm đỏ miền
Nam, tính cách sát nhân, côn đồ man rợ này đã ảnh hưởng đến lối sinh
hoạt, hành xử của con người. Nó đã trở thành một thứ văn hóa – văn hóa
côn đồ.
Đảng CSVN không những không tìm cách cải sửa, chữa trị tệ nạn côn đồ,
mà ngược lại còn tận dụng thứ văn hóa này làm phương tiện củng cố guồng
máy cai trị độc tôn. Điển hình là các vụ dân phòng và côn đồ chận đánh
những người biểu tình chống Trung Cộng, hoặc ném chất bẩn, gạch đá vào
nhà các cựu tù nhân chính trị.
Văn hóa “côn đồ” là một trong những di lụy vô cùng nguy hiểm mà đảng CS đã để lại cho dân tộc Việt.
Công cuộc đấu tranh loại bỏ chế độ CS độc tài toàn trị, xây dựng một
nền dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên, dù khó khăn, gian nan,
nhưng có thể hoàn thành trong một thế hệ. Nhưng công cuộc phục hưng nền
văn hóa dân tộc đã bị tróc gốc, phục hoạt lại bản chất con người Việt
Nam đã bị mai một, chắc chắn còn gian nan, khó khăn hơn nhiều, và đòi
hỏi hàng chục thế hệ, nếu không muốn nói có thể còn kéo dài hơn nữa!
Trân trọng cám ơn quý thính giả đã theo dõi bài quan điểm của chúng tôi.
No comments:
Post a Comment