Sau đây, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục “Nói với người cộng
sản”. Đây là diễn dàn để trình bày với các đảng viên đảng CSVN, đặc biệt
những người đang phục vụ trong guồng máy công an và bộ đội của chế độ
hiện hành. “Nói với người cộng sản” do Tiến Văn biên soạn, qua sự trình
bày của Tâm Anh
Tiến Văn
Thưa quí vị đảng viên cộng sản lâu năm cùng các bạn công an, bộ đội thân mến,
Từ 44 năm qua, tháng Tư luôn là tháng đặc biệt đối với dân tộc Việt
Nam. Bởi tháng Tư, đặc biệt ngày 30 tháng Tư, là những tháng ngày khắc
dấu mốc đặc biệt trong dòng lịch sử của dân tộc Việt Nam chúng ta. Mốc
lịch sử kết thúc cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn giữa những người Việt
Nam với nhau. Đáng buồn hơn, đó là một cuộc chiến mà bên chiến thắng
lại thuộc về phía phản tiến hóa, phản tiến bộ.
Tuy nhiên, thưa anh chị em và quí vị, những kẻ cầm quyền độc tài hiện
hành của đảng Hồ-Tàu vẫn hoàn toàn không hoặc chưa dám thừa nhận những
sự thật như thế mặc dù đời sống của chính bọn chúng và gia đình chúng đã
tự thừa nhận từ lâu rằng:
Chiến thắng 30 tháng Tư năm 1975 của miền Bắc cộng sản chính là một
thất bại chung của toàn dân tộc. Dân tộc ta đã thất bại trong việc bảo
vệ, gìn giữ một chế độ tự do, văn minh, nhân bản nhất kể từ trước tới
nay trong lịch sử dân tộc. Dân tộc ta đã thất bại trong việc nhận dạng
và ngăn chặn đảng Hồ-Tàu phản quốc, phi nhân lên nắm quyền.
Càng ngày càng có nhiều người Việt Nam cảm thấy trăn trở, đau thương
cho dân tộc mỗi khi tháng Tư lại về. Sau đây, chúng tôi xin chia sẻ với
quí vị và anh chị em một số suy nghĩ của một người dân sống trên đất Bắc
về ngày 30 tháng Tư cách đây 4 năm:
“Đã 40 năm kể từ khi chính thể Việt Nam Cộng Hòa miền Nam Việt Nam
sụp đổ, toàn cõi Việt Nam nằm dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của bên thắng
cuộc đảng cộng sản Việt Nam. Kể từ đó Sài Gòn không còn là hòn ngọc Viễn
Đông vì vùng Viễn Đông giờ đây đã có vô số thành phố vượt xa Sài Gòn.
Kể từ đó cũng không còn ông thủ tướng Singapore nào hy vọng là một lúc
nào đó Singapore sẽ phát triển như Sài Gòn. Không còn đội bóng Nhật Bản
nào năn nỉ được đá giao hữu với Việt Nam để học hỏi kinh nghiệm. Những
nước trước đây vốn kính nể nước mình học tập bên thua cuộc của chúng ta
giờ đây đã bỏ xa chúng ta rất nhiều…
Còn rất nhiều cái trái khoáy mà chúng ta có được sau 40 năm thống
nhất. Một trong những cái trái khoáy ấy là vấn đề hòa giải hòa hợp dân
tộc; bất chấp mọi nỗ lực hòa giải hòa hợp của bên thắng cuộc, 40 năm đất
nước đã qui về một mối nhưng lòng người thì vẫn tán tác li thương. Tại
sao vậy, hãy xem cách chúng ta nói về bên thua cuộc… Môn lịch sử của bên
thắng cuộc luôn dạy thế hệ trẻ rằng Việt Nam Cộng Hòa là phường mọi rợ
ác ôn sát hại đồng bào; báo chí liên tục sử dụng những cụm từ như “ngụy
quân” “ngụy quyền” hay là “tay sai” để chỉ chính quyền và quân đội Việt
Nam Cộng Hòa – những từ ngữ rất là miệt thị và xúc phạm. Một chính thể
tồn tại 20 năm được nhiều tổ chức quốc tế và mười mấy triệu nhân dân
Việt Nam công nhận sao có thể là “ngụy quân, ngụy quyền”?
Báo chí thì chỉ đưa tin tức một chiều,… những hình ảnh miền Nam yên
bình, giàu đẹp, kinh tế năng động, lính Mĩ chơi đùa với trẻ nhỏ, giúp đỡ
người già, tiêm chủng, khám bệnh cho nhân dân thì không bao giờ được
xuất hiện… Tại sao phải giấu, phải chăng bên thắng cuộc sợ điều gì?
Chính nghĩa thuộc về mình mà sao cứ phải sợ sệt mãi như vậy?… Thử hỏi
miệng nói hòa giải hòa hợp nhưng hành động như vậy thì hòa giải hòa hợp
cái nỗi gì?
…Bản thân tôi thì coi 30 tháng 4 là ngày quốc tang bởi có 2 lí do:
Thứ nhất với mọi tranh chấp phải sử dụng chiến tranh luôn là phương
án cuối cùng bất đắc dĩ vì xác định chiến tranh sẽ là hi sinh và mất
mát. 30 tháng Tư năm 1975 là ngày kết của một cuộc chiến tranh giữa hai
miền Nam- Bắc Việt Nam, cuộc chiến đẫm máu nhất trong lịch sử dân tộc…,
hàng triệu người đã ngã xuống ở cả 2 bên chiến tuyến. Ngày tàn của một
cuộc chiến tang thương nhường vậy thì có nên cờ hoa rực rỡ pháo nổ đì
đùng hay không?
Tôi luôn nghĩ rằng nên nhìn nhận về cuộc chiến đã qua ở góc độ bi tráng tang thương chứ không phải là hào hứng hừng hực…
Lí do thứ hai liên quan đến vấn đề hòa giải hòa hợp dân tộc, vào thời
Xuân Thu cách đây hơn 2000 năm nhà binh pháp kiệt xuất Tôn Tử đã nhận
định ‘chiếm được thành quách mà không chiếm được lòng người thì cũng là
thất trận’… Vậy thì chúng ta đã làm gì với ngày kỉ niệm kết thúc cuộc
chiến để thu phục lòng người trong suốt 40 năm qua?
Ăn mừng. Ăn mừng mỗi năm một to hơn, đem chiến tích thắng lợi ra để
tung hô tự mãn khi cái giá phải trả là hàng triệu sinh mạng và một đất
nước hoang tàn; đem bên thua cuộc là người anh em máu thịt để hạ bệ sỉ
vả nhiếc móc, trong khi lúc nào cũng bô bô hòa giải hòa hợp. Có ai mà
hòa hợp cho được với một kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm không cơ
chứ?
Tóm lại, trách nhiệm hòa giải hòa hợp dân tộc nằm ở bên thắng cuộc.
Với tôi thì bên thua cuộc có thể ôm hận, nhưng bên thắng cuộc nếu thực
tâm hòa giải hòa hợp thì…đừng có suốt ngày than trách người Việt bên kia
chiến tuyến cứ ôm mãi hận thù mà hãy xem lại mình đã hành xử như thế
nào trong suốt 40 năm qua…
…Nếu như lãnh đạo Việt Nam hiểu được điều đơn giản khi một người Việt
bị nhục thì dù là miền Nam hay miền Bắc thì cũng vẫn là một người Việt
bị sỉ nhục thì họ đã hòa giải hòa hợp dân tộc tốt hơn rất nhiều.
40 năm là quá đủ để thực hiện hòa giải hòa hợp thực sự, 40 năm là quá
đủ để lãnh đạo Việt Nam dám nói dám làm chứ không phải để nhân dân mãi
rỉ tai nhau ‘Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng
sản làm’. 40 năm là quá đủ.”
Tâm Anh và Tiến Văn thân chào tạm biệt và hẹn gặp lại quí vị anh chị em trong chương trình tuần tới.
28/04/2019
No comments:
Post a Comment