Kính thưa quý thính giả, dưới chế độ cs thì ngành Giáo
Dục đang bị tha hoá để trở thành vô giáo dục như tình trạng
hỗn loạn đang xảy ra hàng ngày tại học đường. Để tiếp nối chương
trình hôm nay qua tiết mục Đất Nước Đứng Lên, mời quý thính giả đài ĐLSN theo dõi bài viết:” Thành tích và tội phạm” của Bạch Hoàn qua sự trình bày của Khánh Ngọc.
Bạch Hoàn.
Lại thêm một nạn nhân của nền giáo dục mục ruỗng và thối nát này. Tôi thực sự không biết cần thêm bao nhiêu tấn bi kịch nữa để ngành giáo dục chịu làm giáo dục.
H.Y là nữ sinh lớp 9A Trường THCS Phù Ủng, huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên. Ngày 22-3, em bị 5 nữ sinh cùng lớp đánh hội đồng một cách dã man ngay tại lớp học.
Nhưng, đáng sợ hơn cả những cú đấm, những cái tát là hành động lột truồng nạn nhân. Thứ duy nhất chúng để lại trên người H.Y là một mảnh quần lót. Đây là thủ đoạn vừa sỉ nhục nạn nhân, vừa vô hiệu hoá hành động phản kháng, khiến nạn
nhân chỉ có thể ngồi co cúm hứng chịu trận đòn.
Sự việc nghiêm trọng đến mức H.Y rơi vào tình trạng hoảng loạn tinh thần, phải nhập viện. Và, nghiêm trọng hơn, đây không phải lần đầu H.Y bị hành hạ ngay tại lớp học của mình. Trong khi đó, nạn nhân là một nữ sinh nhút nhát, chậm chạp, có thể xếp vào nhóm yếu thế.
Tất cả diễn biến của vụ việc này cho thấy, từ thầy cô cho đến lũ trẻ đánh bạn đều dư thừa biểu lộ sự vô giáo dục dù họ đang ở trong môi trường giáo dục. Thay vì bảo vệ nạn nhân, đề nghị nhà trường, cơ quan chức năng xử lý nhóm học sinh côn đồ, yêu cầu cha mẹ học sinh cùng nhà trường dạy bảo lại con cháu mình, thì giáo viên chủ nhiệm lại yêu cầu học sinh xoá clip và giấu nhẹm tin tức. Hành động của giáo viên không thể giải thích bằng bất kỳ điều gì khác ngoài mục đích bao che cho
cái xấu, cái ác, thờ ơ với những đau đớn, tổn thương của một học sinh yếu thế, để giữ gìn thành tích cho mình. Giáo viên đã trở thành nô lệ của thành tích.
Vụ việc này cùng với hàng loạt vụ việc xảy ra thời gian qua cho thấy,
bệnh thành tích đã ăn vào máu một bộ phận không nhỏ những người đang
tồn tại trong ngành giáo dục, sống bám vào núi ngân sách mà ngành này
được vung tay tiêu xài mỗi năm. Bệnh thành tích, đúng hơn là bệnh thành
tích ảo đã vô cảm hoá, đã tội phạm hoá con người. Không thể trách lũ trẻ
đánh bạn một cách dã man khi chính thầy cô dạy dỗ chúng cũng vô giáo
dục, vô lương tâm, cũng coi thường những giá trị sống
căn bản và đặc biệt, cũng vô pháp luật. Lỗi là ở người lớn. Lỗi ở cha mẹ đã không dạy con làm người biết thương yêu đồng loại. Lỗi ở thầy cô đã truyền đi thông điệp về sự bất chấp mọi thứ chỉ để đạt được thành tích cho mình. Lỗi ở Bộ Giáo dục và Đào tạo đã gần như bất lực trước sự be bét, mục ruỗng và thối nát của ngành giáo dục. Nền giáo dục của những bệnh thành tích ảo; nền giáo dục của những thầy cô dối trên lừa dưới, thờ ơ vô cảm; nền giáo dục của đòn roi, bạo lực; nền giáo dục của những kẻ vô nhân, vô luân núp bóng thầy cô; nền giáo dục với liên tiếp những vụ lạm dụng tình dục, gian lận thi cử, ngược đãi học trò, làm nhục con người… là một nền giáo dục không còn hi vọng, là một nền giáo dục không có tương lai. Đó là nền giáo dục của một hệ thống tội lỗi.
Dù chẳng có tí niềm tin nào nhưng tôi vẫn kiên trì đòi hỏi Bộ Giáo dục và Đào tạo phải thực hiện trách nhiệm của mình. Bộ này cần ngay lập tức chấm dứt những thi đua phong trào, đánh giá thành tích một cách hình thức, chấm dứt tình trạng giáo
viên mất cả nhân tính chỉ vì đua tranh thành tích ảo. Tôi đòi hỏi lãnh đạo Bộ Giáo dục phải làm việc đó với tư cách là một phụ huynh, một công dân đóng thuế nuôi các người hàng ngày.
Tôi cho rằng, Quốc hội cần phải xem xét sửa ngay Luật Giáo dục. Cần phải luật hoá những điều khoản ràng buộc trách nhiệm của thầy cô trong việc để xảy ra và giải quyết những vụ bạo lực học đường; lạm dụng tình dục; ngược đãi trẻ em; làm
nhục, hạ thấp danh dự và nhân phẩm học trò. Quốc hội cũng cần xem xét luật hoá những quy định đặc biệt để bảo vệ những học sinh yếu thế, những học sinh chậm chạp, không có khả năng tự vệ.
Sửa Luật Giáo dục là việc mà Quốc hội cần làm ngay. Bởi vì, nếu chậm trễ, chẳng bao lâu nữa, ngành giáo dục sẽ làm mục nát cả đất nước này.
căn bản và đặc biệt, cũng vô pháp luật. Lỗi là ở người lớn. Lỗi ở cha mẹ đã không dạy con làm người biết thương yêu đồng loại. Lỗi ở thầy cô đã truyền đi thông điệp về sự bất chấp mọi thứ chỉ để đạt được thành tích cho mình. Lỗi ở Bộ Giáo dục và Đào tạo đã gần như bất lực trước sự be bét, mục ruỗng và thối nát của ngành giáo dục. Nền giáo dục của những bệnh thành tích ảo; nền giáo dục của những thầy cô dối trên lừa dưới, thờ ơ vô cảm; nền giáo dục của đòn roi, bạo lực; nền giáo dục của những kẻ vô nhân, vô luân núp bóng thầy cô; nền giáo dục với liên tiếp những vụ lạm dụng tình dục, gian lận thi cử, ngược đãi học trò, làm nhục con người… là một nền giáo dục không còn hi vọng, là một nền giáo dục không có tương lai. Đó là nền giáo dục của một hệ thống tội lỗi.
Dù chẳng có tí niềm tin nào nhưng tôi vẫn kiên trì đòi hỏi Bộ Giáo dục và Đào tạo phải thực hiện trách nhiệm của mình. Bộ này cần ngay lập tức chấm dứt những thi đua phong trào, đánh giá thành tích một cách hình thức, chấm dứt tình trạng giáo
viên mất cả nhân tính chỉ vì đua tranh thành tích ảo. Tôi đòi hỏi lãnh đạo Bộ Giáo dục phải làm việc đó với tư cách là một phụ huynh, một công dân đóng thuế nuôi các người hàng ngày.
Tôi cho rằng, Quốc hội cần phải xem xét sửa ngay Luật Giáo dục. Cần phải luật hoá những điều khoản ràng buộc trách nhiệm của thầy cô trong việc để xảy ra và giải quyết những vụ bạo lực học đường; lạm dụng tình dục; ngược đãi trẻ em; làm
nhục, hạ thấp danh dự và nhân phẩm học trò. Quốc hội cũng cần xem xét luật hoá những quy định đặc biệt để bảo vệ những học sinh yếu thế, những học sinh chậm chạp, không có khả năng tự vệ.
Sửa Luật Giáo dục là việc mà Quốc hội cần làm ngay. Bởi vì, nếu chậm trễ, chẳng bao lâu nữa, ngành giáo dục sẽ làm mục nát cả đất nước này.
No comments:
Post a Comment