Kính thưa quý thính giả,
Thời Hậu Lê có một
nữ sĩ nổi tiếng đối đáp về thơ văn qua nhiều giai thoại. Bà được sự kính mến của
người đời sau không chỉ vì tài thơ văn đặc sắc, điêu luyện, mà còn là vì bà có
đức hạnh cao quý, xứng đáng là mẫu người phụ nữ tiêu biểu trong xã hội Việt Nam
ở mọi thời đại. Bà được xem là nữ sĩ đứng đầu trong các nữ sĩ danh tiếng nhất
Việt Nam.
Trong tiết mục “Danh nhân nước Việt” tuần này,
chúng tôi xin gửi đến quý thính giả bài “Nữ
sĩ Đoàn Thị Điểm” của Việt Thái qua giọng đọc của Minh Nguyệt để
chấm dứt chương trình phát thanh tối hôm nay.
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi,
Khách má hồng nhiều nỗi
truân chuyên.
Xanh kia thăm thẳm tầng
trên,
Vì ai gây dựng cho nên nỗi
này.
Trống Trường Thành lung
lay bóng nguyệt,
Khói Cam Tuyền mờ mịt thức
mây.
Chín tầng gươm báu trao
tay,
Nửa đêm truyền hịch định
ngày xuất chinh.
Đó là 8 câu thơ mở đầu trong bài Chinh Phụ Ngâm diễn Nôm của
bà Đoàn Thị Điểm.
Bà Đoàn Thị Điểm hiệu là Hồng Hà nữ sĩ, sinh năm 1705, người
làng Hiếu Phạm, huyện Văn Giang trấn Kinh Bắc. Thân phụ là Đoàn Doãn Nghi đậu
Hương Cống, dạy học tại Thăng Long.
Bà là một giai nhân thông minh, có tâm hồn cao thượng, văn tài lỗi lạc, lúc trẻ đã nổi tiếng là một tài nữ am tường sử sách. Thượng thư Lê Anh Tuấn mến tài văn chương và đức hạnh của
bà nên nhận bà làm con nuôi. Kể từ đó, bà về ở nhà của
dưỡng phụ tại phường Bích Câu, kinh thành Thăng Long. Nhờ vậy, bà có cơ hội quen biết nhiều người khoa bảng nên cả kinh thành Thăng Long đều biết đến tài ứng đối văn chương và hoa tay khéo léo của tài nữ họ Đoàn.
Sau khi thân phụ mất, bà về quê nhà săn sóc mẹ già, sống
chung với vợ chồng người anh. Trong thời gian nầy, bà viết tập
sách Truyền Kỳ Tân Phả hay Tục Truyền Kỳ bằng Hán văn, nối tiếp cuốn sách Truyền Kỳ Mạn Lục của Nguyễn Dữ.
Tác phẩm nầy được biên soạn rất công phu, nội dung viết về những người phụ nữ
tài giỏi và tiết liệt, được anh của Bà là Đoàn Doãn Luân, tự là Đạm Như Phủ viết
lời phê bình.
Năm 1735, Đoàn Doãn Luân lâm bệnh và đột ngột từ trần, để lại 2 đứa con thơ chưa đầy 10 tuổi với một người vợ gần
như tật nguyền, và người mẹ già tóc bạc
như sương. Người chị dâu không thể nuôi sống gia đình. Bà phải mở tiệm thuốc Bắc, xem mạch và hốt thuốc cho dân chúng quanh vùng. Nhờ bà mát tay, nên nhiều người đến xin trị bệnh, nhờ vậy bà có đủ tiền nuôi mẹ, chị dâu và hai đứa cháu.
Lúc bấy giờ, giặc giã nổi lên khắp nơi, bà cùng mẹ, chị dâu và 2 cháu rời bỏ làng Vô Ngại, tản cư đến làng Chương
Dương bên sông Nhị Hà, gần Hà Nội. Năm ấy bà được 35 tuổi.
Bà nhận thấy là từ trước tới nay chưa có một phụ nữ nào dạy học mà có học trò đỗ đạt cao, nên bà xin mở trường học để đào tạo nhân tài. Trong số học trò, có Đào Duy Doãn ở làng Chương Dương thi đậu tiến sĩ.
Năm
1742, bà lấy Tiến sĩ Nguyễn Kiều, người làng Phú Xá huyện Từ Liêm, đang làm Tả
Thị Lang trong triều. Sau hơn một tháng sống chung, chồng bà lên đường đi sứ
sang Tàu suốt 3 năm.
Thời
gian này, ông Đặng
Trần Côn có gửi đến bà thi phẩm Chinh Phụ Ngâm viết bằng Hán văn, nhờ bà thẩm định. Bà đọc say mê và cảm thấy nỗi lòng của
người chinh phụ trong tác phẩm giống hệt tâm trạng của mình nên đem hết sự rung động trong lòng về
nỗi cô đơn, nhung nhớ, lo lắng cho chồng mà dịch ra chữ Nôm. Chính thi phẩm Chinh Phụ Ngâm diễn Nôm này đã đưa tên tuổi của bà lên đỉnh cao trong
văn đàn nước Việt.
Năm
1746, bà theo ông Nguyễn Kiều lên tỉnh Lạng Sơn nhậm chức, không may giữa đường
bà nhiễm bệnh nên qua đời lúc 42 tuổi. Linh cửu được đưa về an táng ở quê chồng
tại làng Phú Xá.
*
* *
Đoàn
Thị Điểm, tên của bà được đặt cho rất nhiều con đường và trường học trên toàn
quốc để tưởng nhớ đến bậc nữ lưu đa tài của nước Việt.
Hồng
Hà Nữ Sĩ xứng đáng được hậu thế vinh danh, vì cùng với hàng loạt nữ sĩ nổi tiếng,
bà đã chứng minh cho thế giới thấy rằng từ mấy ngàn năm qua, phụ nữ VN luôn có
vị trí bình đẳng trong xã hội, mà không cần phải có ngày Quốc Tế Phụ Nữ để vinh
danh những đóng góp của họ đối với dân tộc hay nhân loại.
Chính
vì thế, dân tộc Việt có quyền hãnh diện với tiếng reo "ngàn năm văn hiến",
vì không chỉ có những anh thư nổi tiếng trên chiến trường như Trưng Trắc, Trưng
Nhị, hay Triệu Thị Trinh... mà còn có những nữ lưu tài ba trên văn đàn như Đoàn
Thị Điểm, Hồ Xuân Hương, Sương Nguyệt Ánh.v.v. Ngay cả nước Tàu vốn kiêu ngạo về
nền văn hóa của mình, nhưng cũng không sản sinh ra được nhiều phụ nữ tài ba như
thế. Nếu có, thì cũng chỉ là những Võ Tắc Thiên hay Từ Hi Thái Hậu dâm ô và tàn
bạo.
Nếu
nói rằng, "Truyện Kiều còn, đất nước ta còn" thì phải nói thêm rằng,
chỉ khi nào thi phẩm Chinh Phụ Ngâm bị tuyệt tích thì dân tộc VN mới không còn
những bậc anh thư như Trưng Trắc, Trưng Nhị hay văn hào như Hồng Hà nữ sĩ -
Đoàn Thị Điểm.
No comments:
Post a Comment