… Châm biếm chỉ trích chửi bới không chỉ là vũ khí
của người tay không mà nó còn hàm chứa sức mạnh vô song về
tinh thần vì nó làm cho đối phương mất ăn mất ngủ nhất là mất
thể diện để cầm quyền với dân chúng và trên hết là giết
chết sự ngoan ngoãn tuân phục trong lòng dân … Liên tục chương
trình, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục Đất Nước Đứng Lên qua bài
viết của tác giả Nguyễn Thị Bích Ngà với tựa đề: “Chửi Hoài Đảng Có
Chết Không?” sẽ được Nguyên Khảitrình bày sau đây
Nhiều người cho rằng việc chỉ trích, châm biếm, chửi đảng và đội ngũ lãnh đạo là không tôn trọng đối phương, không hiệu quả và thể hiện sự bất lực của bản thân, không làm cho các thực thể và thói tính đó biến mất, lại gây phản cảm, khó tiếp thu sửa đổi hơn là lời khuyên chân thành hoặc những bài phân tích.
Nhiều người cho rằng việc chỉ trích, châm biếm, chửi đảng và đội ngũ lãnh đạo là không tôn trọng đối phương, không hiệu quả và thể hiện sự bất lực của bản thân, không làm cho các thực thể và thói tính đó biến mất, lại gây phản cảm, khó tiếp thu sửa đổi hơn là lời khuyên chân thành hoặc những bài phân tích.
Tôi không đồng ý với quan điểm trên vì những lý do sau:
– Chỉ trích, châm biếm, chửi là một hành vi bất tuân dân sự vì nó đi ngược lại ý muốn của chế độ là dân phải tuân phục và tôn sùng lãnh đạo.
– Chỉ trích, châm biếm, chửi tạo nên một tiềm thức phản kháng thay vì phục tòng vô điều kiện theo lời tuyên truyền trong lòng người dân.
– Chỉ trích, châm biếm, chửi là một cách giải tỏa áp lực cho người dân bị trị. Nó biểu lộ ý chí bất tòng, bất khuất của người dân chứ không phải là một cử chỉ bất lực. Nó là thứ vũ khí của riêng họ, không ai có thể tước đoạt được.
– Chỉ trích, châm biếm, chửi không làm đảng và đội ngũ lãnh đạo chết về mặt thể xác nhưng nó có thể làm cho họ chết trong lòng dân về mặt chính trị, hình ảnh, tinh thần. Đội ngũ lãnh đạo và những kẻ quá khích rất sợ bị chỉ trích, châm biếm, chửi vì họ biết những mánh khóe gian xảo của họ sẽ bị lột trần không nương tay.
– Tất cả những nền báo chí tự do đều có một mảng truyền thông trào phúng chính trị (political satire) và nó thường có những bình luận sắc bén còn hơn những chương trình chính thống.
– Dưới một chế độ độc tài chuyên chế, dùng bạo lực để trấn áp những tiếng nói phản biện, dùng dùi cui để dập tắt phản kháng thì chỉ trích, châm biếm, chửi thường được ngụy trang khéo léo để có thể chối tội hoặc phát tán thông tin ngầm để người dân tự bảo vệ chính mình.
– Qua rất nhiều kiến nghị, bài viết phản biện của các nhà khoa học, nhân sĩ trí thức đưa ra trong nhiều năm qua, ta thấy đảng và đội ngũ lãnh đạo không hề tôn trọng và không hề tiếp thu, không hề thay đổi vì bản chất của họ là giữ vững chế độ để trục lợi cho nhóm, cá nhân. Nhưng khi cộng đồng chỉ trích, nhạo báng, chế giễu cá nhân lãnh đạo thì họ lên truyền thông thanh minh hoặc phản bác, có nghĩa là họ sợ và biết rõ tác dụng của việc chỉ trích, châm biếm chửi.
– Ngày nào người dân còn chỉ trích, nhạo báng chế giễu, còn chửi lãnh đạo thì ngày đó còn có hi vọng cho tự do, dân chủ.
Dĩ nhiên, nếu chỉ có chửi không thôi thì đảng không chết, nó phải đi kèm với những hành động, những việc khác. Nhưng, đừng phủ nhận giá trị, tác dụng khá lớn mà nó đem lại cho tiến trình tự do, dân chủ.
Nguyễn Thị Bích Ngà.
No comments:
Post a Comment