Tôn trọng con cái, hiểu chúng có quyền tự do suy nghĩ và trình bày ý kiến từ trong gia đình thì mới mong thay đổi được sự áp chế độc đoán khắc nghiệt của xã hội khi có một ý kiến trái chiều xuất hiện.
Trong tiết
mục Chuyện Nước Non Mình, chúng tôi xin gởi đến quý thính giả đài ĐLSN bài viết
có tựa đề: “ Phải có tự do mới mang
đến sự phồn thịnh và hạnh phúc” của Thái Hạo
sẽ được Ngọc Sương trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Người Việt vẫn hay tự nói về mình, rằng hiền lành, nhưng sự
thể không chỉ có thế. Tôi quan sát thấy, cái “hiền lành” ấy rất gần với sự cảm
tính, và gần hơn với sự bạc nhược.
Mặt khác, cái “hiền lành” ấy sẽ lập tức trở nên khắc nghiệt
và tàn nhẫn ngay, nếu chỉ cần nó rơi vào một tình huống có tính phép thử. Vụ
đấu tố em nam sinh ở Yên Bái là một ví dụ. Trăm năm trước, người Pháp khi qua
xứ ta đã đúc kết rằng, trong mỗi người An Nam đều có một ông quan. Tôi hiểu cái
gọi là “ông quan” ấy chính là ẩn dụ cho tính chuyên chế hà khắc trong mỗi người
Việt. Cái tính này từ đâu mà ra?
Cũng cách nay ngót một trăm năm, nhà cách mạng khai sáng
Phan Châu Trinh đã nói: “Khi còn ở trong gia đình thì thở cái không khí
chuyên chế của gia đình, khi đến trường học thì thở cái không khí trong trường
học (tính người mình hay thích giao con cho một ông thầy dữ đòn) thì
làm sao khi bước chân ra ngoài xã hội khỏi quen tính nô lệ, chịu lòn cúi người.
Cái tính nô lệ của người mình ngày nay chính là mang từ lúc trong gia đình
chuyên chế mà ra vậy”.
Nghĩa là theo cách nói của cụ Phan, người mình, một mặt mang
nô lệ tính, nhưng mặt khác, luôn chực chờ để biến thành một kẻ chuyên chế, độc
đoán. Đối với người trên, người mạnh, người giàu thì nó khúm núm sợ sệt, nhưng
với kẻ yếu hơn thì luôn trong tâm thế áp đặt, chuyên quyền. Cứ xem cái cách cha
đối với con, chồng đối với vợ, thầy đối với trò, quan đối với dân, thì rõ.
Cho nên, muốn thay đổi cái tính này thì phải bắt đầu từ gia
đình, tập tôn trọng con cái. Tôn trọng chứ không phải chiều chuộng. Chúng ta có
thừa sự chiều chuộng vô lối nhưng thiếu hẳn lòng tôn trọng. Nếu chưa hiểu “tôn
trọng” ở đây nghĩa là gì thì trước mắt cứ mang Luật trẻ em và Công ước quốc tế
về quyền trẻ em ra đọc, để biết.
“Làm một cuộc cách mạng thì dễ, thay đổi tâm hồn một dân tộc
mới là khó”. Sau vài lần “được” chứng kiến, thì đến nay, những việc như đang
xảy ra với em học sinh kia, tôi không còn ngạc nhiên nữa. Nó tất yếu phải như
vậy, một khi văn hóa chưa thay đổi. Văn hóa chưa thay đổi nghĩa là tính người
chưa thay đổi. Mà nói theo cách của chí sĩ Phan Châu Trinh thì tất cả đều do
dốt mà ra cả. Khi đã dốt thì một mặt con người hèn nhược, mặt khác là đầy tính
bạo lực.
Cụ Phan dẫn lời nhà triết học chính trị Montesquieu: “Dân
sống dưới quyền chuyên chế của nhà vua thì chẳng biết gì là đạo đức cả, chỉ lấy
thế vị lớn nhỏ làm danh dự mà thôi; duy dân chủ mới thật còn có đạo đức“.
Cha mẹ, thầy cô cho đến người làm công việc quản lý xã hội
phải học để hiểu giá trị của tự do. Phải có tự do mới mang đến sự phồn thịnh và
hạnh phúc. Nhà triết học John Stuart Mill nói rằng, nếu toàn thể nhân loại
chung nhau một ý kiến và chỉ duy nhất một người có ý kiến khác, thì nhân loại
ấy cũng không được biện minh nhiều hơn kẻ đơn độc kia trong việc thể hiện quyền
tự do quan điểm và tự do ngôn luận. Các cộng đồng văn minh bảo vệ quyền tự do
cá nhân còn vì nó có quan hệ trọng yếu đối với lợi ích chung của toàn xã hội.
Một ý kiến đúng sẽ giúp xã hội sửa chữa những sai lầm, một ý kiến sai sẽ làm
cho ý kiến đúng được khẳng định và trở nên sống động.
Mà nhân loại này chưa bao giờ thôi sai lầm. Cái đúng của hôm
nay có thể thành sai ở ngày mai; có những cái đúng mà toàn nhân loại đinh ninh
tin tưởng không suy xét, nó đứng vững một nghìn năm, nhưng bỗng sụp đổ một ngày
khi có một ý kiến khác. Biết thế để ta không độc quyền chân lý. Nếu không có ý
kiến khác và sự va chạm giữa chúng với nhau, chân lý (nếu có) cũng sẽ là chân
lý chết – tức trở thành giáo điều.
Nếu không hiểu bản chất và giá trị cao cả của tự do, người
ta sẽ chỉ hô khẩu hiệu và rồi sẽ hiện nguyên hình là những kẻ chuyên chế mỗi
khi gặp tình huống có tính phép thử. Tôi đã ngạc nhiên đến bàng hoàng khi thấy
không ít người ngày ngày “phản biện” trên mạng nhưng bỗng một hôm họ lộ nguyên
vẹn “não trạng Annam”. Không ít nhà văn, nhà báo, những người lắm chữ nhiều
fan, như trong sự vụ này, đã chứng minh điều ấy.
Than trách hờn dỗi không giải quyết được việc gì, chỉ có
không ngừng chia sẻ tri thức và tự mình thực hành mỗi ngày (đầu tiên là trong
gia đình, với con cái mình, cho đến lên tiếng trước cái sai, biết bảo vệ cái
đúng trong xã hội…), may ra sau vài thế hệ nữa mới mong người Việt gột rửa được
ít nhiều chăng?
No comments:
Post a Comment