Để tưởng niệm “Người Lính Già Vũ Cao Quận”, Đài DLSN trân trọng giới thiệu tập hồi ký “Chín ngày trong một đời người”.Hôi ký do Bá Cơ diễn đọc và sẽ được phát thanh vào mỗi tối thứ tư hàng tuần.Sau đây là bài 24
Vâng, tôi xin kể tiếp những người đến thăm tôi sau khi tôi được thả
Vẻn vẹn hơn 10.000đ trong túi, người cựu chiến binh thương binh N.H.T. từ một làng quê nghèo thuộc huyện Thanh Liêm – Hà Nam lặn lội với cái tuổi 75 dưới trời lạnh giá ra tận Hải Phòng để được biết mặt Vũ Cao Quận sau khi được đọc “Gửi Lại Trước Khi Về Cõi” và cầm theo một lá thư của V.C.K. một cựu chiến binh 56 tuổi đang trên giường với bệnh chứng nan y mà cái chết ngày đêm đang rình rập đã viết: “Anh Quận ơi, em cũng họ Vũ với anh, nhưng em may mắn được biết anh sau khi em đọc “Gửi Lại Trước Khi Về Cõi”. Thế là em giải tỏa được những vướng mắc về chủ nghĩa Mác trong suốt hơn 30 năm qua và hiểu tường tận “chân tướng” qua cách viết nôm na dễ hiểu của anh… Em muốn ra thăm anh quá mà không thể…”
Một lá thư của một nhạc sĩ Hà Nội Đ.Q.T viết: “Tôi đã đọc những bài viết của anh, chắc anh cũng chưa già lắm. Thôi anh cứ coi em như thằng em trai anh đi. Đọc bài viết của anh thú vị lắm với bao điều em tâm đắc. Mong được đón anh ở Hà Nội để được biết anh… (hóa ra ông em nhạc sĩ này cũng 65 cái lá vàng rơi rồi).
Một lá thư của vị lão thành Ng Th. L. ở phố Cầu Gỗ – Hà Nội viết: “Tôi được biết ông qua tác phẩm “Gửi Lại Trước Khi Về Cõi” . Ông Quận ạ, tôi đã ở cái tuổi 92 mùa thu, tôi đã đọc nhiều sách, nhưng lần đầu tiên tôi được đọc một cuốn sách hay (có thể vì xã giao bác L. khen hơi quá, nhưng bác viết vậy tôi chép nguyên văn).
Nhà báo lão thành C.L. là bậc thầy của tôi, qua tác phẩm của tôi khi chưa được biết ông, ông cũng gửi lời tâm đắc. Và cách đây chừng một tuần, tôi có nhận được một cú phone của một người bạn được gặp cách đây 2 năm mà đã đem lòng quý mến: có phải ông Vũ Cao Quận ở Hải Phòng đây không? Với giọng vui vẻ, hồ hởi và ngôn ngữ rất lính tráng ông nói: Tôi là đại tá Đ.T, đây, tôi vừa lĩnh huy hiệu 50 năm tuổi đảng và 300.000đ kèm theo. Nhưng từ nay nên gọi tôi là cư sĩ Đ.T. vì tôi từ giã Mác – Lênin để nghiên cứu về thiền. Ông hãy ghé sát tai vào máy ông có nghe thấy tiếng gì không? Hơi lạ lùng và làm theo lời ông, tôi nói: tôi có nghe tiếng loạt soạt trong máy như tiếng giở sách. Ông nói: Đấy là tiếng tôi giở cuốn “Gửi Lại Trước Khi Về Cõi” của ông, tôi mới được đọc mấy hôm nay. Vũ Cao Quận thật tuyệt vời, càng đọc càng thấy hay. Hiện nay tôi có một tiểu đội đại tá cùng sư 308 cả, đều đọc cả rồi. Với bọn trẻ thì tôi chưa thật rõ, nhưng lớp già tuổi tôi thì cả Hà Nội đều xem rồi. Vũ Cao Quận hay lắm… Rồi ông phàn nàn cuốn sách đến tay ông bị qua photo quá nhiều lần nên mờ, hơi khó xem, ông mong có một cuốn nguyên bản.
Thưa ông thứ trưởng, tôi không phải là kẻ hãnh tiến, mèo khen mèo dài đuôi nhưng ông là người có quyền lực, ông có dám chơi trò “quân tử tàu” không? Đối thoại, tranh luận công khai đàng hoàng để nếu nhân dân kết luận tôi đáng bị “dựa cột” tôi rất sẵn sàng. Tôi chỉ dám giới thiệu bạn đọc trong nước để ông nghe, chứ kể những cú phone từ Mỹ, từ Pháp gọi về tâm đắc, tán thưởng… thì ông lại vu cho là kẻ địch, một luận điệu rẻ tiền và cũ mèm. Cả một bộ máy tuyên truyền khổng lồ nằm trong tay, các ông luôn luôn chơi cái trò thiếu “minh bạch” để thế giới chê cười, còn nhân dân Việt Nam thì quá hiểu rồi. Con hồ ly tinh tu luyện hàng ngàn năm khi biến thành người vẫn không giấu nổi cái đuôi, huống chi các ông mới chỉ có mấy chục năm. Cuộc đời có nhân, có quả đã thấy nhãn tiền rồi. Tạm biệt ông để tôi trở về với “Chín Ngày Trong Một Đời Người” của tôi.
Tôi cũng xin xá lỗi trước hương hồn các “sư phụ về tù đày” như thiếu tướng Đặng Kim Giang, vụ trưởng Vũ Đình Huỳnh người bí thư đầu tiên của bác Hồ, Vũ Huy Cương nhà báo… và các bậc “bị tù nhưng chưa chết” đang sống nốt những ngày cuối cùng của đời mình như Hoàng Minh Chính, Trần Thư, Vũ Thư Hiên, Bùi Ngọc Tấn, Phùng Văn Mỹ… cùng bao nhà lãnh đạo chính trị, nhà khoa học, nhà báo, nhà văn, cán bộ cao cấp quân đội từng bị tù đày… đừng bĩu môi trách mắng tôi: cái thằng Vũ Cao Quận vô danh tiểu tốt mới tù có 9 ngày mà đã “nhắng” lên…
Vâng, mới chỉ có 9 ngày trong một đời người cũng đủ mang nỗi đau này xuống đến “tuyền đài chưa tan”. Tôi xin “ăn theo” câu thét gọi nổi tiếng thế giới đau khổ của Julius Fucik bằng câu nói của mình “Hỡi nhân dân, tôi yêu quý người, hãy cảnh giác”
No comments:
Post a Comment