Sau đây, mời quý thính giả theo dõi chuyên mục “Nói với người cộng
sản”. Đây là diễn dàn để trình bày với các đảng viên đảng CSVN, đặc biệt
những người đang phục vụ trong guồng máy công an và bộ đội của chế độ
hiện hành. “Nói với người cộng sản” do Tiến Văn biên soạn, qua sự trình
bày của Tâm Anh
Thưa quí vị đảng viên cộng sản lâu năm cùng các bạn công an, bộ đội thân mến,
Dối trá, huyênh hoang, tự huyễn hoặc là căn bệnh cố hữu của những kẻ
cầm quyền cộng sản. Vào năm 1961, sau khi chính thức được trở thành đàn
em của Nga Xô, Trung Cộng và được nhận những khối viện trợ dồi dào để
làm tên lích xung kích cho phe cộng sản, ban lãnh đạo chóp bu dưới sự
chỉ đạo của Hồ đã tỏ ra mừng rỡ và tự coi đã đạt được những kì tích về
kinh tế. Với sự ảo tưởng này, Tố Hữu đã cho ra đời những câu thơ như
sau:
“Tôi viết bài thơ xuân
Nghìn chín trăm sáu mốt
Cành táo đầu hè rung rinh quả ngọt
…
Chào 61 đỉnh cao muôn trượng
Ta đứng đây mắt nhìn bốn hướng
Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau
Trông Bắc trông Nam trông cả địa cầu
…
Miền Bắc thiên đường của các con tôi”
Nhưng, như nhiều anh chị em và quí vị đã tự chiêm nghiệm hoặc qua tìm
hiểu, “thiên đường miền Bắc” vào những năm 60 là một xã hội hết sức tăm
tối, đói khổ. Xem lại những tấm ảnh tư liệu chụp xã hội miền Bắc và
miền Nam vào cùng thời kì 1960 chúng ta thấy ngay sự tương phản rất rõ.
Dân miền Bắc lúc đó phải xếp hàng cả ngày để mua gạo, mua rau, mua muối
theo sổ gạo, tem phiếu thì nhiều người miền Nam đã dùng tủ lạnh, máy
lạnh, xe hơi và Ti-vi mầu. Những câu thơ tự tâng bốc, bịp bợm của Tố Hữu
đã bị chính người miền Bắc tố cáo bằng những câu ca dao được sinh ra
ngay trên đất Bắc:
“Mỗi năm hai thước vải cùi,
Làm sao che được cụ Hồ hả em?”
“Đi làm hợp tác hợp te
Không đủ miếng giẻ mà che cái Bồn”
Nhưng no đủ, thừa thãi là điều có thực trong đời sống của bọn quan
chức cộng sản trong những thời kì đói khổ này. Ca dao truyền tụng của
nhân dân miền Bắc đã ghi lại rõ ràng:
“Tôn Đản là chợ vua quan
Nhà Thờ là chợ trung gian nịnh thần
Bắc Qua là chợ thương nhân
Vỉa hè là chợ nhân dân anh hùng”
“Mỗi người làm việc bằng hai
Để cho cán bộ tậu đài tậu xe
Chủ nhiệm quần lĩnh, áo the
Nông dân thì để tò te ra ngoài.”
Nhưng thói huyễn hoặc, bịp bợm của bọn chóp bu vẫn không thay đổi,
thỉnh thoảng chúng ta lại nghe thấy những phát ngôn rất hợm hĩnh ngu dốt
của bọn lãnh đạo chóp bu.
Trong dịch Covid-19, bọn chóp bu lại có những phát ngôn rất huyênh
hoang, tự đắc. Điều này không có lạ, tuy nhiên, ngoài sự huyênh hoang do
thiếu hiểu biết, do ngu dốt; bọn chúng cố tình huyênh hoang là nhằm
chứng tỏ chúng không phải là những kẻ bất tài.
Như chúng ta đã bàn trong một chuyên mục trước đây về một số khác
biệt trong việc chống dịch Covid-19 giữa chế độ độc tài và chế độ dân
chủ, nền tảng sách lược chống dịch của bọn độc tài cộng sản Việt Nam
không phải nhằm mục đích cao nhất là bảo vệ người dân. Mục đích cao nhất
của chúng là nhằm củng cố quyền lực độc tài để tiếp tục đục khoét, vơ
vét.
Ban đầu bọn chóp bu rất sợ dịch sẽ lan sang Việt Nam gây náo loạn xã
hội, khiến cho người dân bức xúc, sẽ ảnh hưởng nguy hiểm tới cái gọi là
“lòng tin đối với đảng”. Tuy nhiên, do Bắc Kinh không cho phép, bọn chóp
bu không thể tự động đóng cửa biên giới với Trung Cộng. Để đối phó bọn
chóp bu đã tạo ra kịch bản để Phạm Bình Minh gián tiếp tiết lộ cho công
chúng biết nguyên nhân không thể đóng cửa biên giới với Trung Cộng là do
Bắc Kinh không đồng ý.
Sự chủ động tiết lộ này giúp cho bọn chóp bu có lí cớ để xin Bắc Kinh
đồng ý cho thực hiện những biện pháp đóng cửa, cách li với Trung Cộng.
Sau đó bọn chóp bu đã đặt ra một mục tiêu quyết liệt: Bằng mọi giá phải
dập được dịch, tuyệt đối không để lây lan rộng.
Các cộng tác viên của chúng tôi đã được xem một số văn bản chỉ đạo
nội bộ của Bộ Chính trị về chống dịch Covid-19, bọn chúng đã xác định
đây là một nhiệm vụ chính trị.
Nhiệm vụ chính trị, tức công tác chống dịch là nhằm gia tăng uy tín cho chính quyền và tôn giữ quyền lực cho đảng.
Qua những cuộc họp nội bộ, bọn chúng đã xác định đa phần dân chúng
Việt Nam vẫn chưa coi trọng các giá trị tự do, quyền con người, pháp
luật ; đa phần người dân vẫn chỉ lo cho bản thân và gia đình; vì vậy
phải đánh vào tâm lí sợ hãi của dân chúng hiện nay về dịch Covid-19 để
cho người dân thấy cái “tài” của đảng so với các nước khác.
Cái “tài” của chúng là gì ?
Thưa quí vị và anh chị, đó là chúng đã chống dịch bất chấp pháp luật,
bất chấp quyền sống, quyền tự do của người dân hòng mua chuộc một dư
luận còn mang nặng đầu óc ích kỉ, quá lo hãi cho bản thân và gia đình.
Chỉ một người xét nghiệm dương tính, bọn chúng đã tự tiện phong tỏa,
cách li, cấm đi lại toàn bộ một tòa nhà, một khu phố, một bệnh viện. Đây
là hành động sẽ bị dân chúng chống cự hoặc phải bị kiện ra tòa trong
các quốc gia dân chủ, thượng tôn pháp luật.
Bọn chúng kêu gọi người dân Việt Nam “Ai ở đâu nên ở đó”, “Hãy đứng
yên khi tổ quốc cần”. Đây là sự vô trách nhiệm của chính quyền, bỏ mặc
công dân trong hoạn nạn. Các chính quyền dân chủ, của dân đúng nghĩa đều
kêu gọi và mau chóng giải cứu, đón các công dân hồi hương.
Chúng dùng nghiệp vụ công an, bất chấp pháp luật để điều tra nhằm dò
tìm tung tích những người chúng cho là nguy hiểm về dịch bệnh. Chúng bắt
ép người Việt từ nước ngoài về phải vào những trại cách li bất chấp
những điều kiện vệ sinh còn nguy hiểm hơn virus. Đây là cách chống dịch
dã man, coi thường mạng sống của người này để mua chuộc sự sợ hãi, ích
kỉ của người khác.
Để tổng kết sự thành công-thất bại, đúng-sai trong việc chống dịch
Covid-19 vẫn còn cần phải chờ thời gian và phải có những thông tin xác
thực, đầy đủ. Nhưng đối với những xứ sở như Trung Cộng và Việt Nam,
chúng ta sẽ không bao giờ có những thông tin xác thực và đầy đủ một khi
chế độ độc tài cộng sản vẫn còn tồn tại.
Tâm Anh và Tiến Văn thân chào tạm biệt và hẹn gặp lại quí vị anh chị em trong chương trình tuần tới.
19/04/2020
No comments:
Post a Comment