Thứ Tư, ngày 04.09.2013
Cao trào dân chủ đang mỗi lúc mỗi
lớn mạnh tại Việt Nam, đe dọa trực tiếp đến sự độc quyền lãnh đạo của
Đảng Cộng Sản, nên các cơ quan truyền thông nhà nước được lệnh ra sức
phản biện những tiếng nói đòi dân chủ, đòi đa nguyên, đa đảng. Kính mời
quí thính giả nghe quan điểm của LLDTCNTQ về nhu cầu phải tiến tới đa
nguyên đa đảng tại Việt Nam với sự trình bày của Hải Nguyên.
Thưa quí thính giả,
Trên làn sóng phát thanh của Đài Đáp Lời Sông Núi này, quí vị đã
nhiều lần nghe những bài quan điểm, và bình luận của chúng tôi xoay
quanh chủ đề đa nguyên, đa đảng, một nhu cầu dẫn đến nền dân chủ đích
thực, từ đó bảo đảm được sự phát triển bền vững cho đất nước.
Đồng thời qua các loa tuyên truyền một chiều của nhà nước, quí thính
giả cũng nghe những bài phản biện của Cộng Sản Hà Nội, cố chứng minh
ngược lại những gì mà chúng tôi trình bày.
Hôm nay chúng tôi trở lại vấn đề hậu quả tai hại của hệ thống chính
trị độc quyền độc đảng tại Việt Nam, dưa vào những dữ kiện mà chính đồng
bào đang chứng kiến trong cuộc sống hàng ngày để chính quí vị thẩm định
đâu là đúng, đâu là sai.
Trước tiên chúng tôi phải nói ngay, tại sao nhà cầm quyền CS Hà Nội
không dám để người dân được tự do bày tỏ quan điểm cá nhân. Bất cứ ai
nói khác với đảng là lập tức bị trù dập, bị vu oan giá họa, bị kết tội
chống phá nhà nước, là âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân. Bị kết án tù,
bị khủng bố đủ điều. Sự kiện này đã chứng minh một cách hùng hồn rằng,
đảng CS giữ độc quyền cai trị, thì họ cũng cướp đi cái quyền thiêng
liêng nhất của con người, đó là quyền được tự do tư tưởng, tự do ngôn
luận, tự do trao đổi những thông tin và sự hiểu biết của mình qua các
phương tiện truyền thông.
CS Hà Nội rêu rao với thế giới rằng ở VN có hơn 700 tờ báo, mấy chục
đài phát thanh, phát hình, nhưng đó lại là những cơ quan do nhà nước nắm
giữ và kiểm soát 100% để tuyên truyền lừa bịp, dối trá, và chỉ cho
người dân nghe những gì đảng cho nghe. Người làm truyền thông chỉ được
viết những gì đảng cho phép viết. Như thế người dân sống dưới chế độ độc
đảng có nghĩa là có miệng mà như câm, có tai mà như điếc. Như thế đảng
CS muốn biến người dân thành tàn phế cả chăng?
Khi nền kỹ thuật tân tiến làm ra những phương tiện truyền thông tốt,
giúp con người giao thiệp với nhau nhanh chóng, giúp việc giáo dục được
dễ dàng, giúp xã hội được cải tiến, giúp kinh tế phát triển. Thì lập tức
CS sợ phương tiện truyền thông ấy sẽ phơi bày bộ mặt thật nham nhở, xấu
xa, tồi bại của đảng CS, nên phải tìm cách ngăn chận. Phải vội vàng ra
Nghị Định 72/2013, một nghị định phản dân chủ, phản văn minh, phản lại
công ước quốc tế về nhân quyền, phản lại cả cái Hiến Pháp của CSVN nữa.
Như vậy đôc đảng cũng đồng nghĩa với đi ngược lại nền văn minh của nhân
loại, cản trở và đi ngược đà tiến bộ khoa học của con người, làm tê liệt
các luồng thông tin bổ ích, và coi thường sự nhận thức của người dân.
Các loa tuyên truyền của CS Hà Nội ra rả kể công rằng đảng CS được
nhân dân tín nhiệm trao quyền lãnh đạo đất nước, đảng lãnh đạo nhân dân
đã làm cho dân giàu nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh....Thật sự
CSVN đã hoàn toàn mất hết liêm sỉ khi nói những lời ấy mà không biết
ngượng ngùng. Một em bé tiểu học cũng biết rằng ở VN làm gì có tự do ứng
cử và bầu cử. Mọi chuyện đều do đảng sắp đặt cả. Điều khốn nạn hơn hết
là dù biết rõ điều sai, mà vẫn phải nói là đúng, nếu không muốn bị trù
dập. Hệ quả là một xã hội hỗn loạn, tốt xấu khó phân biệt, thật giả khó
nhận ra.
Còn dân giàu nước mạnh thì than ôi, sau 68 năm cướp được chính quyền,
và sau 38 năm thống nhất đất nước, thì hôm nay đất nước tan hoang, dân
chúng nghèo đói lầm than, cha mẹ phải bán con đi để sống, phụ nữ bị bán
đi tứ phương làm đồ chơi cho thiên hạ. Biển đảo, đất đai của tổ tiên đem
dâng hiến cho kẻ thù Trung Cộng để đổi lấy sự bao che độc quyền thao
túng. Xã hội đầy bất công, tham nhũng, thối nát tràn lan. Vậy dân giàu
nước mạnh ở đâu? Dân chủ, công bằng, văn minh ở đâu? Đó chính là hậu quả
của độc đảng, độc quyền.
Những cái loa tuyên truyền cũng ngụy biện rằng đa nguyên đa đảng sẽ
dẫn tới bất ổn xã hội, dẫn tới tranh dàng quyền lực giữa các đảng phái.
Nói điều này các nhà lý luận CS cố lờ đi hoặc không thấu hiểu qui luật
biện chứng pháp mà họ đã từng áp dụng, nhưng chỉ áp dụng nửa vời, một
cách khập khiễng trong cuộc đấu tranh giai cấp đầy dẫm máu và nước mặt,
mà không dám đi tới một cách rốt ráo, bởi lẽ nếu áp dụng đúng đắn biện
chứng pháp, chắc chắn đảng CS sẽ lập tức bị loại trừ khỏi cuộc chơi
ngay. Hãy xem các quốc gia tiến bộ giàu mạnh, văn minh trên địa cầu này,
có nước nào độc quyền độc quyền độc đảng không?
Nói một cách cụ thể, CS muốn một mình một chợ để độc quyền vơ vét tài
nguyên quốc gia, độc quyền ban phát ân huệ cho những ai khuất phục, độc
quyền làm những việc phản dân hại nước mà không sợ ai phanh phui chỉ
trích.
Độc quyền độc dảng đã tạo ra một xã hội bất công, sự chênh lệch giàu
nghèo quá lớn, vì thành phần đảng viên và phe nhóm đã nắm giữa hầu hết
các nguồn tài nguyên quốc gia, họ trở thành giai cấp tư sản giàu có,
trong khi tuyệt đại đa số người dân lao động, nông dân thợ thuyền thì bị
bóc lột sức lao động. Do đó độc đảng như ở VN hiện nay, thì đảng CSVN
chính là một đảng cướp, người bị cướp không ai khác chính là người dân
Việt Nam.
Vì vậy nhu cầu để canh tân đất nước, để xây dựng xã hội, để phát
triển bền vững, để độc lập vững chắc, Việt Nam phải đi đến đa nguyên, đa
đảng. Chấp nhận đa nguyên đa đảng là phải chấp nhận cuộc chơi dân chủ,
công bằng, trong sáng, văn minh. Dĩ nhiên đảng CS sẽ không chấp nhận các
nguyên tác ấy. Nhưng dù họ muốn hay không, thì bánh xe lịch sử cũng
đang đi tới.
Cám ơn quí thính giả đã lắng nghe quan điểm của chúng tôi.
LLDTCNTQ
No comments:
Post a Comment