Tuy không biết ai dịch tên bộ phim “Thập diện mai phục” (2004) của Trương Nghệ Mưu thành “House of Flying Daggers”, nhưng cái tên phim đó có vẻ hợp với thực trạng Việt Nam lúc này. Đất nước tại ngã ba đường, có quá nhiều rủi ro nguy hiểm, không chỉ có thiên tai mà còn nhân họa, không chỉ có thù trong mà còn giặc ngoài, rất dễ bị Bắc thuộc.
Như đến hẹn lại lên, mỗi năm khi đến mùa bão lụt, cả nước lại rộ lên
bức xúc trước những tai họa kinh hoàng, gây tổn thất nặng nề về người và
của. Nhưng khi mùa bão lụt qua đi, người ta lại chóng quên, để rồi đến
năm sau tai họa lại ập đến lớn hơn. Trong khi các quan chức mải mê thu
hồi vốn vì “tư duy nhiệm kỳ”, thì người dân vẫn quen sống tạm bợ (như
thời chiến). Trong khi các tượng đài hàng ngàn tỷ tại Sơn La, Lai Châu
làm cạn kiệt ngân sách, thì các biệt phủ trăm tỷ tại Yên Bái góp phần
làm người dân càng thêm nghèo đói.
Tuy thiên tai vẫn xảy ra tại nhiều nước (do biến đổi khí hậu) nhưng
nhân họa tại Việt Nam nổi cộm hơn (do lòng tham và ngu dốt). Người ta
hồn nhiên tàn phá rừng đầu nguồn đến cạn kiệt, và đổ xô đầu tư vào quá
nhiều dự án thủy điện, làm thay đổi môi trường. Đến mùa bão lụt, người
ta lại hồn nhiên xả lũ “đúng quy trình” và để cho đê vỡ “theo kế hoạch”.
Không chỉ phá rừng đầu nguồn, người ta còn hồn nhiên định chặt hết cây
xanh tại Hà Nội.
Không phải ngẫu nhiên mà viện Gallup (năm 2012) đã xếp hạng Việt Nam
là một trong những nước vô cảm nhất thế giới. Người Việt không những hồn
nhiên đầu độc lẫn nhau bằng thực phẩm bẩn, mà còn vô tư hủy hoại môi
trường sống của mình và đồng loại, như phá rừng, gây ngập lụt bằng thủy
điện, gây ô nhiễm không khí và nguồn nước bằng nhiệt điện (như Vĩnh Tân)
bằng khai thác bauxite (như Nhân Cơ), và siêu dự án thép (Formosa).
Nước Việt Nam nổi tiếng về “rừng vàng biển bạc”, người Việt nổi tiếng
thông minh, cần cù, giàu lòng yêu nước. Nhưng tại sao đất nước vẫn tụt
hậu? Trong khi rừng vàng bị phá gần hết, biển bạc ô nhiễm nặng, tài
nguyên thiên nhiên cạn kiệt, ngân sách quốc gia gần trống rỗng, thu
không đủ chi, phải tận thu ngân sách, thì lòng tin của người dân cũng
cạn kiệt. Cả quan lẫn dân đổ xô “tìm đường cứu nước” bằng cách chạy ra
nước ngoài.
Có những cái chết bất ngờ (đột tử) nhưng cũng có những cái chết từ từ
(đẳng tử). Người dân chết do tai nạn giao thông (mỗi ngày trung bình 22
người), do lũ quét và sạt lở kinh hoàng (như tại Sơn La, Yên Bái, Hòa
Bình), do xả lũ “đúng quy trình” (tại “khúc ruột miền Trung”), do hạn
hán và ngập mặn (tại đồng bằng Nam Bộ), do bệnh tật hiểm nghèo (như ung
thư), do dịch bệnh nguy hiểm (như sốt xuất huyết), do ngộ độc thực phẩm
hay tai nạn y tế vì nhầm thuốc và thuốc giả (như vụ Pharma), do bạo lực
đường phố, học đường, và ngay tại các lễ hội truyền thống. Từ lừa đảo,
trộm chó, trộm bò, đến cướp ngân hàng, đang làm xã hội bất an. Rủi ro,
nguy hiểm luôn rình rập người dân, mọi nơi, mọi lúc, như “Thập diện mai
phục”.
Tuy chiến dịch chống tham nhũng ngày càng quyết liệt, nhưng có vẻ
chững lại (tại TƯ 6), như có dấu hiệu thỏa thuận ngầm giữa các phe phái.
Thế và lực của phe Tổng Bí thư tuy đã mạnh lên đáng kể, nhưng dường như
vẫn chưa đủ sức áp đảo đối phương. Cuộc chiến giữa các phe phái tuy
căng thẳng nhưng vẫn chưa đến hồi kết (phải chờ TƯ 7). Tuy sức ép đòi
đổi mới thể chế chính trị ngày càng mạnh, nhưng hồ sơ nhân quyền ngày
một xấu.
Theo các chuyên gia kinh tế, chỉ số kinh tế của Việt Nam (năm 2017)
tuy có dấu hiệu cải thiện (tăng trưởng quý 4 sẽ là 7.12%), nhưng không
bền vững (lạm phát quý 4 sẽ vượt mức 4%) và bức tranh tài chính vẫn ảm
đạm. Tình hình thâm hụt ngân sách và nợ công vẫn nan giải, thu không đủ
chi, dự trữ ngoại hối chỉ đủ trả nợ nước ngoài đến hạn. Tỷ lệ bội chi
ngân sách khoảng 6% GDP, gấp đôi mức an toàn theo tiêu chuẩn quốc tế (là
3%). Dư nợ Chính phủ (năm 2015) là $94.3 tỷ (chiếm 61% GDP), trong khi
nợ nước ngoài là $39.6 tỷ.
Về đối ngoại, Việt Nam phụ thuộc quá nhiều vào Trung cộng về kinh tế
và chính trị, nhưng quan hệ đối tác toàn diện với Mỹ lại bấp bênh (vì
Trump thắng cử, bỏ rơi TPP). Quan hệ đối tác chiến lược với Đức lâm vào
khủng hoảng (sau vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh). Quan hệ đối tác chiến
lược với Nhật ngày càng quan trọng (nhưng chưa thật vững chắc). ASEAN
càng bị phân hóa và suy yếu (do Trung Quốc thao túng), Việt Nam càng cô
đơn.
Về an ninh quốc phòng, nguy cơ Việt Nam bị Trung cộng bắt nạt, có thể
mất nốt chủ quyền tại Biển Đông ngày càng lớn, sau khi Trung cộng dọa
tấn công các vị trí của Việt Nam tại Trường Sa, buộc Repsol (Tây Ban
Nha) phải rút khỏi mỏ dầu “Cá Rồng Đỏ” (lô 136/03). Nếu Trung cộng tiến
thêm một bước nữa, buộc OVL (Ấn Độ) rút lui khỏi dự án thăm dò dầu khí
(tại lô 128), và buộc ExxonMobil (Mỹ) không được hợp tác với Việt Nam để
khai thác mỏ khí “Cá Voi Xanh” (lô 118), thì Biển Đông sẽ thành cái ao
của Trung cộng.
Đất nước bị các phe nhóm tranh giành quyền lực và lợi ích, “ăn không từ cái gì”, gây tụt hậu và chia rẽ ngày càng nghiêm trọng, làm dân chúng mất hết lòng tin, phải “bỏ phiếu bằng chân”. Nếu không đổi mới thể chế và dân chủ hóa thì người Việt không thể hòa giải, và Việt Nam dễ trở thành miếng mồi ngon cho Bắc thuộc lần nữa. Người Việt đang đứng trước ngã ba lịch sử, với “thập diện mai phục”, nên phải tỉnh ngộ để đổi mới vòng hai./.
Đất nước bị các phe nhóm tranh giành quyền lực và lợi ích, “ăn không từ cái gì”, gây tụt hậu và chia rẽ ngày càng nghiêm trọng, làm dân chúng mất hết lòng tin, phải “bỏ phiếu bằng chân”. Nếu không đổi mới thể chế và dân chủ hóa thì người Việt không thể hòa giải, và Việt Nam dễ trở thành miếng mồi ngon cho Bắc thuộc lần nữa. Người Việt đang đứng trước ngã ba lịch sử, với “thập diện mai phục”, nên phải tỉnh ngộ để đổi mới vòng hai./.
Nguyễn Quang Dy
No comments:
Post a Comment