Tuesday, April 30, 2013

MÀU ĐỎ, MÀU XANH VÀ MÀU TRẮNG

Thứ Hai 29.04.2013     
Ba mươi tám năm qua niềm hận thù vẫn còn nguyên trong lòng những kẻ ở Ba Đình, con rắn độc trong lòng họ vẫn sống nguyên. Kẻ thắng cụôc vẫn thẳng tay trù dập đồng bào của họ một cách không thương tiếc. Trong tiết mục Chuyện Nước Non Mình, chúng tôi xin gửi đến quý thính giả bài viết của Antonie Nguyễn có tựa đề: " Màu đỏ, màu xanh và màu trắng" sẽ được Hoàng Ân trình bày để tiếp nối chương trình tối hôm nay.
Màu đỏ trên lá cờ Việt Nam là màu đỏ của máu! Vâng, chính xác là màu đỏ của máu. Người ta nói nó "mang ý nghĩa tượng trưng cho máu của những chiến sĩ cách mạng đổ ra để giành lại nền độc lập dân tộc". Màu đỏ là màu của cách mạng! Vì cách mạng luôn gắn liền bạo lực nên màu đỏ cũng luôn gắn liền bạo lực. Nhưng không chỉ có máu của các "chiến sĩ cách mạng" đã đổ ra...
Bên kia vĩ tuyến 17 năm nào, đất nước Việt Nam Cộng hòa đã từng tồn tại ngót hai mươi năm. Hai mươi năm binh lửa tang thương. Máu của hàng triệu quân nhân, dân thường trên đất nước này cũng đã đổ ra trong cuộc chiến Việt Nam. Một đất nước với đầy đủ chủ quyền và là thành viên Liên Hiệp Quốc, dù sau năm 1975 đã không còn tồn tại, thì chúng ta cũng đừng bao giờ gọi họ là "Ngụy quân, Ngụy quyền". Cái kiểu gọi đó vô cùng xa lạ, mang tính miệt thị sâu sắc ,kết quả là tăng thêm lòng hận thù mà thôi.
Máu của người Việt cũng đổ ra trong chiến tranh biên giới Việt – Trung, năm 1979. Một cuộc chiến đẫm máu nhưng anh hùng. Người Việt, chứ không phải Tầu, đã thực sự "dạy cho đối phương một bài học". Nhưng cuộc chiến đã bị giới cầm quyền cố tình đẩy vào quên lãng!
Máu của người Việt cũng đã đổ ra ở Trường Sa năm 1988, để cố giữ hải đảo cho quê hương. Máu của người Việt cũng đã đổ ra ở Hoàng Sa năm 1974. Dù Việt Nam Cộng hòa đã không giữ được Hoàng Sa trước kẻ xâm lược Trung Cộng, nhưng sự anh dũng "vị quốc vong thân" của 74 chiến sĩ hải quân thì lịch sử không bao giờ quên!
Có bao giờ bạn đổi avatar để kỷ niệm những sự kiện ấy?
Máu của người Việt cũng đã đổ ra bởi chính tay người Việt! Cải cách ruộng đất, đấu tố địa chủ, Nhân văn – Giai phẩm, học tập cải tạo sau 1975, những trại tù giam giữ người vô tội... Một câu thơ nổi tiếng của Chế Lan Viên: "Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng", đã bị thằng bạn tôi chua chát sửa lại thành "Tổ quốc bao giờ vô đạo thế này chăng?"
Có những người trong số chúng ta đang hân hoan vì cái ngày gọi là "giải phóng dân tộc", nhưng ông Võ Văn Kiệt, cố Thủ tướng CSVN, từng nói một câu thẳng thắn, "có triệu người vui thì cũng có triệu người buồn". Chúng ta đừng vui những niềm vui hời hợt, đừng hô hào những khẩu hiệu được người ta viết sẵn. Lịch sử vẫn luôn để ngỏ cho chúng ta mọi khả năng và chi tiết để phán đoán. Chỉ cần mở ra, bạn sẽ thấy! Người Việt có truyền thống "yêu nước thương nòi", "môi hở răng lạnh"... chứ không có truyền thống thù hằn và chống lại nhau! Chống lại nhau vì sự khác biệt ý thức hệ.
Nguyễn Duy từng đau đớn thốt lên: "Nghĩ cho cùng mỗi cuộc chiến tranh/ Phe nào thắng thì nhân dân đều bại".
Khi chúng ta thay avatar mừng cái ngày gọi là "giải phóng", thì đừng quên rằng sau ngày ấy, hàng triệu người phải bỏ nước ra đi, phải bỏ mình nơi biển cả, phải chịu đọa đày trong những trại cải tạo, bị vùi dập suốt phần đời còn lại... Đất nước cần ở chúng ta một tấm lòng, chứ không cần một phong trào chỉ thổi qua như cơn bão cát.
Nếu các bạn muốn nhuộm đỏ không gian mạng, nó sẽ tốt đẹp theo ý các bạn muốn. Nhưng hãy giữ cho mình màu xanh của hi vọng. Hi vọng một ngày chúng ta bước thẳng một cách hiên ngang, chứ không cúi mặt bước đi bằng cái đầu gối như hiện tại. Hi vọng một ngày người Việt không còn chĩa vào nhau mũi dùi thù hận. Non sông đã "thu về một mối" mà lòng chúng ta vẫn trăm mối tơ vò! Hi vọng một ngày chúng ta có những nhà lãnh đạo đủ khả năng và đủ nhân hậu, chứ không phải là những tên "đầy tớ" giả nhân giả nghĩa, chỉ biết tôn thờ một ý thức hệ ảo tưởng, sẵn sàng chà đạp lên lợi ích dân tộc, nhân dân.
Và hãy giữ cho mình màu trắng đơn sơ. Đó là sắc màu của sự thật. Sự thật của chúng ta đã bị đám mây thời cuộc che phủ một màu u ám. Nhưng sẽ có ngày sự thật được trả lại cho chúng ta. Chúng ta phải đứng trên đôi chân của sự thật. Vì chỉ có sự thật mới thật sự giải phóng con người...
Antonie Nguyen

No comments:

Post a Comment